Chương 7 - Lấy Chồng Bệnh Nặng Ai Ngờ Lại Lấy Về Một Con Sói

Ngón tay hắn nhẹ nhàng lướt qua gò má ta, lúc ấy ta mới phát hiện — không biết từ khi nào, ta đã rơi lệ.

Hắn vẫn mang theo vẻ châm chọc độc địa thường ngày, nửa trêu đùa nửa đùa giỡn.

Nhưng ta, lần đầu tiên nhìn thẳng vào thứ tình cảm đang dâng lên trong lòng mình.

Tô Ngọc khựng lại.

Ta ôm chặt lấy hắn.

“Đừng lo, ta nhất thời cũng chưa chết được đâu. Bạch tiên sinh đang tìm thuốc cho ta rồi.”

Phải nói, lúc Tô Ngọc chịu nói lời tử tế, thật sự dịu dàng đến khiến người ta mềm lòng.

Ta cảm nhận được hắn cũng dần dần ôm lấy ta, khẽ vỗ nhẹ lưng ta.

Chuyện gì thế này, sao lại thành hắn an ủi ta?

“Ta không muốn ngươi chết.”

Ta bật khóc nức nở.

Mà ta không nhìn thấy, người đang ôm ta, đã nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên tóc ta.

20

Tô Hằng không qua nổi mùa đông năm đó.

Nghe nói lúc chết, toàn thân đã bắt đầu thối rữa, bốc lên mùi hôi tanh của xác mục, đến nỗi không còn ai dám hầu hạ bên cạnh.

Trong lễ tang, cũng chỉ có lão phu nhân khóc lóc thảm thiết, có lẽ trong lòng bà ta thực sự còn sót lại đôi chút tình mẫu tử.

Tô Ngọc lấy cớ bệnh nặng không xuống giường được, cứ thế trốn trong phòng.

Ta cũng tìm được cớ lười biếng, chẳng muốn đi đến linh cữu giả bộ khóc lóc.

“Tô Hằng mắc bệnh này…”

Không phải ta nghi ngờ vô cớ, chỉ là sau khi biết rõ ngọn nguồn mọi chuyện, ta thật sự không tin những năm qua Tô Ngọc cứ thế mà nhẫn nhịn chịu đựng, không hề phản kháng lấy một lần.

Tô Ngọc đang gối đầu trên đùi ta, trước đó còn than đau đầu, bảo ta xoa bóp cho hắn.

Nghe ta hỏi vậy, hắn nhướng mày, khẽ cười, khen rằng:

“Thông minh.”

Ta trừng mắt lườm hắn.

Quả nhiên, với cái bản tính âm độc thế này, làm sao có thể để Tô Hằng bắt nạt mãi được?

“Chiêu này của ngươi cũng độc địa thật.”

Ta vừa lầm bầm vừa than thở.

Tô Ngọc chỉ khẽ cười lạnh:

“Vẫn còn tốt hơn hắn nhiều. Năm ta mười tuổi, một a hoàn thân cận bên mẫu thân ta bị chết đuối.”

Mẫu thân mà hắn nhắc tới, hẳn là sinh mẫu của hắn rồi.

Chỉ nghe hắn tiếp tục nói:

“Bọn họ tưởng ta không biết, nhưng chính mắt ta nhìn thấy Tô Hằng cùng một đám gia nhân cưỡng bức nàng, sau đó đẩy nàng xuống hồ.”

“Khi ấy ta còn quá nhỏ, không làm được gì.”

“Ta chỉ có thể đợi lớn lên, tặng cho hắn một cái kết đẹp, coi như thay chị Hồ báo thù.”

Ta sững người thật lâu, tay đang xoa đầu hắn cũng khựng lại một thoáng.

Thì ra thế gian này, kẻ ác còn đáng sợ hơn nhiều so với tưởng tượng của ta.

“Ngươi có sợ ta không, Si Si?”

Tô Ngọc hỏi.

Hắn nhắm nghiền mắt, nhưng ta biết, trong lòng hắn đang bất an.

Ta mỉm cười, nhẹ nhàng đáp:

“Sợ. Nhưng càng sợ ngươi bị thương, càng sợ ngươi chết đi.”

Người gối đầu trên đùi ta, nghe vậy liền nhẹ nhàng cong khóe môi, nở một nụ cười.

“Vậy e rằng làm nương tử thất vọng rồi, tiên sinh Bạch vừa truyền tin, nói rằng đã tìm được thuốc rồi.”

“Thật sao?!”

Ta mừng rỡ reo lên.

Tô Ngọc khẽ gật đầu, trong mắt hắn in đậm bóng hình ta.

21

“Sao bụng ngươi mãi chẳng thấy động tĩnh gì vậy?”

Mấy ngày nay, lão phu nhân ngày nào cũng gọi ta tới bắt mạch.

Ta rụt rè đáp:

“Thần tức cũng không rõ.”

Nói đùa, Tô Ngọc căn bản chưa từng động vào ta, nếu thật sự trong bụng có cái gì, vậy mới gọi là kinh dị.

Ta trở về kể lại chuyện này cho Tô Ngọc nghe.

Hắn nhìn ta cười khúc khích nửa ngày, rồi bỗng nghiêm túc hỏi:

“Hay là, sinh cho ta một đứa nhỏ đi, Si Si.”

Nụ cười nửa vời còn mắc nơi cổ họng ta, ta ngẩn ra mấy giây, trừng mắt nhìn Tô Ngọc:

“Ngươi nghiêm túc sao?”

Tô Ngọc không trả lời.

Ta mở miệng, nhưng lại nhất thời chẳng đoán ra hắn đang nghĩ gì.

Ta cứ ngỡ chuyện này rồi sẽ chìm vào quên lãng.

Ai ngờ, kể từ ngày đó, Tô Ngọc như thể nhập ma, trở nên khác hẳn.

22

Vào tháng thứ ba sau khi thành thân, ta vừa đẩy cửa phòng liền khựng lại.

Thật hiếm hoi, hôm nay Tô Ngọc về sớm như vậy.

Chỉ là khi ta nhìn rõ bộ dáng của hắn, suýt nữa bị nước bọt làm nghẹn chết.

Hắn dùng hắc sa che mắt, trong tay cầm một cây nến đỏ.

Nghe thấy tiếng động, hắn nghiêng đầu, giọng nói trầm nhẹ:

“Nương tử hôm nay định ăn ta thế nào đây?”

Đủ rồi, đừng có làm loạn nữa!

Ta vội vàng giật lấy cây nến đỏ trong tay hắn, dìu hắn ngồi xuống mép giường.

“Ngươi…?”

Ta lưỡng lự, lời ra đến miệng lại nuốt trở vào.

Tô Ngọc ngẩng đầu nhìn ta, mỉm cười nói:

“Tiên sinh Bạch đã khám qua rồi, chất độc trong cơ thể ta đã gần như giải hết. Bây giờ viên phòng, sẽ không làm hại tới nàng, đứa nhỏ sinh ra cũng sẽ không bị truyền độc…”

Hắn chưa nói hết, ta đã hiểu.

Thì ra, những lần trước ta cố ý câu dẫn hắn, kỳ thực hắn cũng đã nhẫn nhịn rất khổ sở.

Bởi vì chất độc trong thân thể, có lẽ hắn đã sớm ôm tâm tư cả đời không cưới vợ, không sinh con.

Ta xót xa, khẽ vuốt tóc hắn.

Sau đó cúi xuống, cắn nhẹ một cái lên chóp mũi hắn, mỉm cười nói:

“Ăn sạch ngươi.”

Nến đỏ cháy cạn, một đêm xuân mộng đầy ngọt ngào.