Chương 11 - Lật Mặt

"Mở cửa ra, tôi muốn xuống dưới!" Sầm Xu giống như một đứa trẻ bướng bỉnh, đá vào tường để trút giận, giọng nói vẫn như đang làm nũng như mọi khi. 

Tôi cười nhẹ: "Em gái à, em thật là ngây thơ."

Tôi ngồi thẳng lưng, vỗ tay một cái. Tám gã lực lưỡng mà Sầm Xu chuẩn bị đã bị lôi vào phòng. Đi cuối cùng là Lâm Tuyết Trúc và Lâm Châu Đình bị trói chặt. 

“Chị định làm gì! Chị ơi, em sai rồi, xin chị tha cho em!” Nhận ra tình huống nguy hiểm, Sầm Xu bắt đầu xin tha. Nhưng trên đời làm gì có chuyện dễ dàng thế?

“Em yên tâm, chị thương em mà, tám người này chị sẽ dẫn đi hết, chỉ để lại cho em một người thôi.” Tôi chỉ tay về phía Lâm Châu Đình. Anh ta nổi cả gân xanh lên, quần áo đã bị xé rách tả tơi. Nếu không có dây trói, anh ta chắc đã lao vào Sầm Xu rồi.

Tôi thích thú nhìn cảnh này – ai mua thuốc thì người ấy uống. Sầm Xu sợ hãi, nước mắt rơi lã chã. “Chị ơi, xin chị, em hứa từ giờ sẽ ngoan ngoãn nghe lời, xin chị đừng làm vậy.” Cô ta khóc lớn, thậm chí còn cắn răng, quỳ xuống trước mặt tôi. 

Nhìn cô ta, trong lòng tôi không khỏi chua xót. Đã từng có lần tôi cũng quỳ dưới chân Sầm Xu cầu xin như vậy. Tôi đã cầu xin cô ta tha cho tôi, tha cho chị Vương. Nhưng có ích gì? Đáp lại tôi là hết cú đấm này đến cú đá khác. Chỉ tiếc rằng, cơ thể cô ta yếu ớt, không chịu được đòn đau. Nếu không, thì cuộc vui này sẽ không dễ kết thúc thế đâu.

Tôi nắm cằm cô ta, từ từ lên tiếng: "Sầm Xu, ông trời có mắt, giờ chính là lúc đến lượt mày rồi..."

13

Khi ba mẹ tìm thấy tôi, tôi đang trò chuyện với Lâm Tuyết Trúc. Thấy họ đến, tôi chu môi, tỏ vẻ khó chịu. Cha nhéo nhẹ đầu tôi, trách móc: 

"Còn giận đấy hả!" 

Tôi bĩu môi, lí nhí trả lời:

"Đâu có..." 

"Thôi nào, ba xin lỗi. Xin lỗi con, con gái yêu của ba." 

Cha nhìn tôi với ánh mắt chân thành. Tôi chỉ biết thầm cảm thán, trong nhà này, người nên vào giới giải trí nhất có lẽ là ông, bảo đảm giật ngay giải Ảnh đế. Sau khi dỗ dành vài câu, tôi cuối cùng cũng "miễn cưỡng" đồng ý làm hòa.

Đảo mắt nhìn quanh, tôi nhíu mày hỏi:

"Sầm Xu đâu rồi? Ba mẹ bỏ em ấy ở lại sao?" 

Mẹ ngỡ ngàng: "Con bé bảo đi tìm con mà." 

"Từ nãy giờ con chỉ ở đây với Tuyết Trúc, có thấy Sầm Xu đâu!" 

Tôi lập tức đứng bật dậy, lo lắng nói:

"Mau tìm đi, Sầm Xu lần đầu tham gia tiệc, nhỡ đâu lạc mất thì sao." 

Nghe vậy, ba mẹ cũng hốt hoảng đi tìm, sợ rằng Sầm Xu sẽ gây chuyện. Lâm Tuyết Trúc cũng tình nguyện tham gia, đoàn người chúng tôi đông đúc đến mức gây chú ý. Nhìn thấy tôi lo lắng đến phát khóc, không ít người hiếu kỳ muốn xem trò vui, cứ thế bám theo đằng sau.

Chẳng mấy chốc, Lâm Tuyết Trúc dẫn một phục vụ đến. Người này vừa nhìn thấy đã tỏ ra bối rối, run rẩy:

"Tiểu thư Xu lúc nãy có hỏi tôi đường lên tầng thượng."

Có được manh mối, tôi vội vàng cảm ơn, rồi hấp tấp đi thẳng đến tầng thượng.

Nhưng khi cửa thang máy mở ra, tôi như hóa đá. Ánh mắt đầy ngạc nhiên. Chẳng phải hai người này vẫn ở trong phòng sao? 

Nhìn quần áo rách nát của Sầm Xu vương vãi khắp sàn, tôi lập tức hiểu ra. Chắc hẳn Sầm Xu đã cố chạy thoát nhưng lại bị Lâm Châu Đình, người đã bị thuốc kích thích, bắt lấy và cưỡng hiep ngay tại chỗ.

Đám người phía sau chen chúc xô đẩy, thấy tôi đứng im thì thúc mạnh khiến tôi ngã xuống sàn. Cảnh tượng trước mặt cũng hiện rõ trong mắt mọi người: hai cơ thể trần truồng cuốn lấy nhau trong các tư thế không tưởng. Camera quay đúng một giây thì livestream bị chặn, nhưng lúc này tôi đã như phát điên lao vào, ra sức đấm đá Lâm Châu Đình, vừa tát vừa dùng gót giày đập anh ta.

Ba mẹ phải mất một lúc mới phản ứng kịp. Họ lập tức kéo mọi người vào thang máy để ngăn thông tin lan rộng. Nhưng đã quá muộn.

Đêm đó, video của Sầm Xu và Lâm Châu Đình lập tức lan truyền khắp mạng, trở thành tâm điểm của giới thượng lưu thành phố J, không ai là không biết, không ai là không nghe đến. Nhưng đó là chuyện sau này.

Về đến nhà, Sầm Xu chẳng nói chẳng rằng, lặng lẽ trở về phòng. Cha tức giận đập nát mấy cái bình hoa, liên tục gầm lên như một con thú hoang mất kiểm soát. Mẹ thì lườm cha một cái, quay người đi lên lầu. Không còn ống kính, gia đình "hạnh phúc" này ngay lập tức tan vỡ.