Chương 1 - Lạp Xưởng Bị Đánh Cắp
Sắp Tết rồi, mẹ tôi gửi cho tôi – một người con gái lấy chồng xa – mấy chục cân lạp xưởng.
Nhưng chỉ vừa mới để vào tủ lạnh được một ngày, toàn bộ đã biến mất sạch.
Chị chồng lớn thản nhiên thổi móng tay đỏ chót:
“Lãnh đạo của tôi rất thích món lạp xưởng hun khói như này, sáng nay tôi đem hết biếu ông ấy rồi.”
Tôi tức đến phát điên, đó là thịt heo quê mẹ tôi lặn lội đến tận làng mua, hun khói suốt ba ngày liền, dựa vào đâu mà cô ta không nói không rằng lại mang đi tặng người khác?
Tôi kiên quyết bắt cô ta mang về, nhưng mẹ chồng lại tát thẳng vào mặt tôi:
“Đồ nhà quê nghèo hèn, cút về nhà mẹ mày mà ăn cho đã đi, đừng tưởng có bầu là có thể làm càn!”
Tôi lập tức thu dọn hành lý, kéo chồng về quê mẹ ăn Tết.
Mùng Một Tết, cả nhà họ lại lục tục kéo đến nhà tôi quỳ xuống xin tha thứ…
Tôi là con dâu xa xứ, năm nay là lần đầu tiên không về quê mẹ ăn Tết.
Mẹ thương tôi, từ sớm đã đặt mua thịt heo quê với giá cao, rồi đích thân trở về làng hun khói suốt ba ngày bằng lá bách.
Sau đó còn phơi thêm mấy ngày nữa rồi mới gói ghém cẩn thận gửi qua cho tôi, riêng tiền vận chuyển đã mất hơn trăm tệ.
Lúc mở gói hàng ra, chị chồng Lưu Cầm bịt mũi:
“Eo ôi! Thối quá đi mất! Giờ còn ai ăn mấy thứ hun khói này nữa, không chút nào tốt cho sức khỏe!
Có đồ tươi ngon sao không mua?”
Tôi không để ý đến cô ta, vì chúng tôi vốn không cùng quê, không quen thì cũng bình thường thôi.
Mẹ chồng cũng nhăn mặt ghét bỏ: “Tôi nói mấy người nhà quê các cô chỉ toàn làm mấy thứ chẳng ra hồn, lại còn lặn lội gửi từ xa tới, tôi vừa ngửi đã muốn nôn rồi, đưa luôn mấy ngàn tệ chẳng phải tốt hơn sao?
Nói trắng ra là keo kiệt, tiếc tiền thôi.”
Chồng tôi không vui: “Mẹ, chị, đây là tấm lòng của mẹ Tô Tô, sao mọi người có thể nói vậy được?”
Lưu Cầm dí móng tay vào mũi chồng tôi: “Đồ vô dụng! Tôi thật không hiểu nổi, biết bao cô gái môn đăng hộ đối thì không cưới, lại cứ phải cưới cái đứa quê mùa nghèo kiết xác này, đúng là làm mất mặt nhà chúng ta!”
Lại nữa rồi, lại bắt đầu công kích tôi là người nhà quê.
Lúc nào cũng nói tôi trèo cao, nói tôi làm mất thể diện nhà họ.
Thực ra họ đâu có biết, nhà mẹ tôi – cái nơi mà họ coi là “quê mùa nghèo nàn” – thực chất còn có thế lực hơn cả đám người thành phố tự xưng của họ.
Tôi đang định nổi giận, thì chồng tôi đã mở miệng trước:
“Chị, chị mà còn nói những lời như vậy thì đừng quay về đây nữa, về nhà riêng của chị mà ở.”
Lưu Cầm lập tức nổi đóa:
“Ý em là gì? Đuổi chị đi à? Đây là nhà mẹ chị, ba mẹ còn chưa đuổi mà em dám đuổi?
Nói cho em biết, đây là nhà của ba mẹ chị, chị muốn về lúc nào thì về!”
Mẹ chồng cũng hùa theo: “Đúng rồi, không ai được bắt nạt con gái tôi, đây là nhà nó cả đời này!”
Phiền chết đi được, chồng tôi vừa vỗ lưng tôi vừa an ủi: “Em đừng chấp họ làm gì, sang năm anh về quê ăn Tết với em.”
Phải rồi, nể mặt chồng, sắp Tết rồi, tôi cũng không so đo với họ nữa.
Để tránh bị ám mùi, tôi đã niêm phong toàn bộ lạp xưởng rồi để riêng vào một ngăn trong tủ lạnh.
Đó là nỗi nhớ nhà của tôi cho cả một năm sắp tới.
Nhưng tôi không thể nào ngờ được, mấy chục cân lạp xưởng đó, đến ngày hôm sau đã biến mất.
Hoàn toàn không còn một miếng.
Tôi mở tủ lạnh ra – trống trơn.
Mấy chục cân lạp xưởng đột nhiên biến mất không dấu vết.
Tôi vội vàng gọi chồng: “Lạp xưởng mất hết rồi, không còn lấy một cây.”
Anh ấy an ủi tôi:
“Đừng lo, có khi là mẹ anh mang ra phơi rồi.”
Tôi lại lên ban công và sân thượng tìm một vòng, chẳng thấy gì cả.
Một lúc sau, mẹ chồng mới ngáp ngắn ngáp dài bước ra:
“Cái thứ lạp xưởng hôi chết đó, chị con mang đi rồi.”
Tôi không tin nổi vào tai mình, cô ta lấy lạp xưởng của tôi làm gì? Cô ta đâu có thích ăn.
Chẳng lẽ là đem vứt rồi?
Tôi lập tức gọi điện cho Lưu Cầm: “Chị mang lạp xưởng của tôi đi đâu rồi?”
Cô ta không nói một lời, dập máy cái rụp.
Tôi tức muốn phát điên, vừa đứng dậy định đi tìm thì chồng lo lắng giữ tôi lại.
“Đừng kích động, trong bụng còn có con nữa mà, để anh đi, anh sẽ tìm cả chị và lạp xưởng về.”
Phải rồi, con đã được mấy tháng rồi, tôi không thể nóng nảy, phải cố gắng giữ tâm trạng bình tĩnh.
Một tiếng sau, Lưu Cầm quay về, nhưng tay không chẳng cầm gì theo.
Rõ ràng thấy tôi, cô ta không nói một câu, đi thẳng lướt qua mặt tôi.
Tôi đưa chân ra chặn lại: “Lạp xưởng của tôi đâu?”
Cô ta hất mạnh túi lên ghế sofa:
“Cô phiền quá rồi đấy, có mấy cái lạp xưởng thối thôi mà đuổi theo tôi, Lưu Hạo Triết đuổi tôi cả tiếng đồng hồ, về đến nhà cô lại làm như muốn giết người.
Chỉ là mấy cây lạp xưởng, đáng vậy sao?”
Sao lại không đáng?
Đó là thứ mẹ tôi vất vả gửi cho tôi, là tình cảm chất chứa từ quê nhà.
Trong mắt họ thì chẳng đáng bao nhiêu, nhưng với tôi là vô giá.
Tôi nhìn chằm chằm vào cô ta: “Trả lại cho tôi.”
“Trả cái đầu cô!”