Chương 1 - Lão Công Phúc Hắc
1
Buổi tối.
Tôi trở về nhà.
Đèn trong nhà bật sáng một cách lạ thường.
Trong phòng tắm còn vang lên tiếng nước chảy.
Chuyện gì vậy?
Chẳng lẽ nhà tôi bị trộm đột nhập?
Tôi đang băn khoăn không biết nên gọi báo cảnh sát trước hay xác định người trong phòng tắm là ai thì…
Cửa phòng tắm mở ra.
Một người đàn ông quấn khăn tắm bước ra từ bên trong.
Tôi nhìn kỹ.
Hả? Người đàn ông này chẳng phải là anh chàng đẹp trai tôi đã làm quen ở phòng gym chiều nay sao?
Anh ta làm thế nào mà tìm được đến nhà tôi?
Chẳng lẽ chỉ vì trước khi đi, tôi đã nói với anh ta: “Hẹn hôm khác nhé, chồng tôi đã mất ba năm rồi, giờ tôi mạnh mẽ lắm.”
Khi nghe câu đó, sắc mặt anh ta rõ ràng khựng lại.
Thậm chí còn xác nhận đi xác nhận lại: “Chồng em thật sự đã mất rồi à?”
Tôi gật đầu: “Ừ.”
Khi tôi và Phó Cảnh Thần kết hôn, ban đầu tôi còn vui mừng vì lấy được một ông chồng tổng tài vừa đẹp trai vừa giàu có.
Muốn cùng anh ấy từ từ vun đắp tình cảm, biến hôn nhân thành tình yêu.
Ai ngờ, ngay trong đêm tân hôn, anh ấy lạnh lùng nói: “Thầy phong thủy bảo tôi phải kiêng cữ ba năm, tôi sẽ chuyển về nhà cũ ở.”
Nghe là biết đang viện cớ.
Kiêng cữ ba năm cái gì chứ.
Tôi nghĩ anh ấy là không muốn chạm vào tôi, tìm lý do thôi.
Hoặc là anh ấy có vấn đề về giới tính, hoặc là đang có người khác bên ngoài.
Người thì không giữ được, nhưng tiền thì tôi phải nắm chắc.
Vì vậy, trước khi anh ấy chuyển đi, tôi bình thản nói: “Người có thể đi, nhưng thẻ phải để lại.”
Anh ấy đưa cho tôi một chiếc thẻ đen cao cấp, bảo tôi cứ thoải mái mà tiêu.
Trong ba năm qua, tôi dùng chiếc thẻ ấy quẹt không ngừng.
Ban ngày đầu tư vào các ngôi sao hàng đầu.
Buổi tối đến quán bar tìm người mẫu nam.
Nửa đêm thì tặng quà tên lửa cho các streamer đẹp trai.
Không biết Phó Cảnh Thần có để ý đến lịch sử tiêu tiền của tôi không.
Nhưng anh ấy không hề quan tâm, cũng chưa từng bảo tôi phải tiết chế.
Tôi sống cuộc sống rất sung túc.
Tiền trong thẻ xài mãi không hết, nhưng vẫn phải giữ cái đạo làm vợ chết tiệt này.
Thật sự có hơi khó cho tôi.
Nói đi nói lại…
Chẳng lẽ, anh chàng đẹp trai ở phòng gym thấy tôi lái Ferrari, nhận ra tôi là một bà giàu có nên đã bám theo về nhà vì không muốn cố gắng nữa?
Ngừng dòng suy nghĩ lại.
Tôi nhìn chằm chằm vào anh chàng đẹp trai mà tôi đã làm quen ở phòng gym: “Anh theo dõi tôi sao? Khụ khụ, nói thật cho anh biết, chồng tôi vẫn chưa chết.”
Người đàn ông nhếch môi cười lười biếng: “Có thể nào... tôi chính là chồng em không?”
"Không thể nào." Tôi lấy điện thoại ra, tự tin nói: “Làm sao tôi có thể không nhận ra chồng mình được chứ?”
Nói xong, tôi bấm gọi cho Phó Cảnh Thần.
Từ trên sofa vang lên tiếng chuông điện thoại.
Được rồi…
Hóa ra anh ta thật sự là chồng tôi.
Rất tốt.
Còn ai ngốc hơn tôi nữa?
Ngay cả chồng mình cũng không nhận ra.
2
Tôi lúng túng cúp điện thoại, cố lấy dũng khí hỏi:
“Sao anh lại nỡ quay về?”
Phó Cảnh Thần mỉm cười trêu chọc:
“Nghe nói bây giờ em mạnh mẽ đáng sợ lắm?”
"Nếu tôi không về, bước tiếp theo em định dẫn người đàn ông nào về nhà đây?
"Là ngôi sao hạng A? Người mẫu nam ở quán bar? Hay streamer trai đẹp?
“Hoặc đơn giản là một người đàn ông mà em làm quen ở phòng gym?”
Hóa ra anh ấy đều biết hết chuyện tôi tiêu tiền như nước cho các ngôi sao, người mẫu, và streamer. Mà lại còn là tiền của anh ấy nữa.
Đúng là có hơi quá đáng thật.
Nhưng mà, là anh ấy bỏ rơi tôi trước.
Tôi không thể thua về khí thế được.
"Anh có biết ba năm qua tôi sống thế nào không? Tôi chỉ phạm lỗi mà bất kỳ người phụ nữ nào cũng sẽ phạm phải thôi.”
“Nếu không phải vì anh không làm tròn trách nhiệm của một người chồng, tôi có cần phải để ý đến những người đàn ông khác bên ngoài không?”
Phó Cảnh Thần nghe xong, im lặng một lúc, dường như đang suy ngẫm:
“Vậy nên, là lỗi của tôi?”
Xem ra anh ấy không tức giận.
Quả không hổ danh là tổng tài sở hữu tài sản nghìn tỷ.
Không chỉ dư dả tiền bạc, mà còn rộng lượng.
Tôi gật đầu: “Ừ, anh biết lỗi là được rồi. Tôi không chấp anh, anh cũng đừng chấp tôi.”
Ánh mắt anh trầm xuống, khẽ nói: “Đi tắm đi, tối nay tôi sẽ bù đắp cho em.”
Tôi nhìn anh.
Ở phòng gym, anh mặc quần áo thôi mà đã thấy dáng người cực chuẩn.
Giờ đây, chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm.
Bộ ngực rắn chắc mạnh mẽ.
Cơ bụng hiện rõ từng múi.
Đường nhân ngư gợi cảm mê người.
Chậc… đúng là cực phẩm trong các cực phẩm.
"Anh không cần kiêng kỵ nữa à?" Tôi nuốt nước bọt một cách vô thức.
Anh gật đầu: “Ba năm đã qua rồi.”
Hê.
Chồng mình cơ mà.
Thế thì tôi còn khách sáo làm gì?
Tôi đưa ngón tay khẽ chọc vào cơ bụng của anh, mỉm cười: “Đợi em chút nhé.”
Hôm nay tôi chẳng thèm ngâm mình trong bồn tắm.
Chỉ xả nước tắm qua loa, rồi mặc chiếc váy ngủ lụa mỏng manh.
Mái tóc xoăn sóng lớn kiểu tiểu tam được vén hờ sang một bên.
Để lộ xương quai xanh tinh tế và chiếc cổ thiên nga thanh thoát.
Tôi còn xịt chút nước hoa thoang thoảng sau tai.
Nhìn mình trong gương, tôi mỉm cười hài lòng.
Vợ mình xinh đẹp thế này, tôi không tin tối nay anh ấy có thể kìm chế được.