Chương 8 - Lãnh Cung Thiên Đường
“Trẫm… trẫm đương nhiên nhớ rõ.”
Hắn cắn răng nhả ra từng chữ.
“Vậy thì tốt.”
Ta gật đầu, “Đã là gà bệ hạ ban, tức là vật phẩm hoàng gia. Nay lại bị trộm trong lãnh cung, đây chính là trọng án. Trộm vật của thiên tử, theo luật phải xử trảm. Kẻ to gan lớn mật, dám trộm cả ngự vật, hôm nay trộm gà, ngày mai chẳng phải là trộm quốc khố sao? Việc này nếu không tra cho ra lẽ, e sẽ tổn hại đến uy nghiêm hoàng gia, lay động quốc bản.”
Ta đem chuyện mất trộm mấy con gà, trực tiếp nâng lên tới mức “rung chuyển quốc bản”.
Sắc mặt Tiêu Triệt đen đến mức có thể nhỏ ra mực.
Hắn biết, ta cố tình.
Hắn càng biết rõ, gà tám phần là do chính mẫu hậu hắn – Thái hậu – cho người trộm.
Giờ truy tra thì chính là tát vào mặt Thái hậu.
Không truy, thì chẳng khác nào tự tát vào mặt mình.
Ta yên lặng nhìn hắn, chờ hắn ra quyết định.
Trong ngự thư phòng, tĩnh lặng như tờ.
Qua một lúc lâu, Tiêu Triệt mới cất giọng khàn khàn:
“Vương Khâm.”
“Nô tài có mặt.”
“Truyền ý chỉ của trẫm! Lập tức tra xét vụ trộm trong lãnh cung! Bất kể là ai, dám cả gan trộm đồ trẫm ban, tuyệt không dung tha!”
“Tuân chỉ!”
Trong lòng ta cười thầm.
Tiêu Triệt, rốt cuộc vẫn là kẻ đặt thể diện hoàng đế bé nhỏ của mình lên trên hết.
“Tạ bệ hạ đã làm chủ cho thần thiếp.”
Ta khom người thi lễ.
“Nàng vừa lòng rồi chứ?”
Tiêu Triệt lạnh lùng nhìn ta.
“Không dám nói là vừa lòng,”
Ta đáp, “đợi khi nào bắt được đạo tặc, tìm lại gà của thần thiếp, lúc ấy mới coi là thỏa nguyện.”
Khóe môi Tiêu Triệt giật mạnh một cái.
Hắn phất tay, ra hiệu cho ta cút.
Ta xoay người rời đi, không chút lưu luyến.
Ta biết rõ, chuyện này cuối cùng rồi cũng chìm xuồng.
Tiêu Triệt không đời nào thật sự điều tra Thái hậu.
Nhưng mục đích của ta, đã đạt được rồi.
Từ nay về sau, Thái hậu sẽ không dám dễ dàng đến làm khó ta nữa.
Bởi bà ta đã biết, ta – Văn Tranh – không phải là quả hồng mềm dễ bóp.
Kẻ đi chân đất như ta, chẳng sợ kẻ đi giày.
Nếu thật sự ép ta đến đường cùng, ta cái gì cũng dám làm.
Tâm trạng thư thái, ta quay về lại lãnh cung.
Thanh Hòa nhìn thấy ta, ánh mắt trốn tránh.
Chắc nàng ta đã biết chuyện ta đến ngự thư phòng cáo trạng.
Ta không buồn để ý đến nàng.
Đến tối, Tiêu Triệt lại đến.
Hắn đuổi hết mọi người ra ngoài, cả Thanh Hòa cũng không được ở lại.
Trong phòng chỉ còn hai người chúng ta.
Ánh mắt hắn gắt gao dán lên ta, trong con ngươi như bừng bừng lửa cháy.
“Văn Tranh, Nàng giỏi lắm.”
“Bệ hạ quá khen.”
“Nàng rõ ràng biết là ai trộm gà,”
Hắn chậm rãi tiến lại gần, “Nàng cố ý, đúng không? Nàng muốn thấy trẫm khó xử với mẫu hậu, muốn thấy mẫu tử chúng ta bất hòa, có phải không?”
“Bệ hạ,”
Ta lùi một bước, kéo giãn khoảng cách,
“Cơm có thể ăn bậy, nhưng lời chớ nói càn. Thần thiếp sao biết là ai trộm gà? Chỉ biết, gà đó là do bệ hạ ban. Đồ của thần thiếp mất, tìm đến người ban – là lẽ đương nhiên.”
“Nàng—!”
Hắn bị ta chặn họng, nhất thời không thể phản bác.
Đột nhiên, hắn đưa tay ra, túm chặt lấy cổ tay ta.
Tay hắn nóng rực, lực lại rất mạnh.
“Tranh nhi…”
Giọng hắn đột nhiên dịu xuống, thậm chí mang theo chút… lưu luyến?
“Nàng vẫn đang trách trẫm, phải không? Trẫm biết, phế bỏ Nàng là trẫm sai. Nhưng trẫm cũng là bất đắc dĩ…”
Hắn bắt đầu diễn vở cảm tình.
Ta suýt nữa nôn ra tại chỗ.
“Bệ hạ,”
Ta nhìn hắn, mặt không đổi sắc,
“Xin buông tay.”
“Tranh nhi, cho trẫm một cơ hội nữa đi,”
Hắn không những không buông, mà còn siết chặt hơn,
“Trong lòng trẫm, kỳ thật luôn có Nàng. Chỉ cần Nàng chịu mềm mỏng một chút, trẫm lập tức sẽ—”
“Bệ hạ.”
Ta ngắt lời hắn.
Thanh âm lạnh như băng.
“Khi thần thiếp còn là hoàng hậu, nghe mấy lời này của ngài, có lẽ sẽ thuận theo mà diễn tròn vai. Nhưng bây giờ, ngài không thấy buồn nôn sao?”
Sự thâm tình trên mặt Tiêu Triệt đông cứng lại ngay tức khắc.
Ánh mắt hắn, từ nóng bỏng, chậm rãi biến thành băng giá.
“Nàng nói cái gì?”
“Ta nói là, đừng đem mấy lời tình tứ đó ra làm bẩn tai ta.”
Ta nói từng chữ một, rõ ràng rành mạch.
“Ngươi là hạng người thế nào, ta hiểu còn rõ hơn ai hết. Thu lại cái trò giả nhân giả nghĩa ấy đi, với ta vô dụng.”
Lực nơi cổ tay bỗng nhiên siết chặt.
Ta cảm nhận được xương cốt cũng bắt đầu đau nhức.
Trong mắt Tiêu Triệt, lửa giận bùng cháy dữ dội.
Đó là cơn phẫn nộ khi lòng tự tôn của bậc đế vương bị giẫm đạp không thương tiếc.
“Văn Tranh,”
Hắn nghiến răng, như muốn nhai nát tên ta,
“Nàng lúc nào cũng có bản lĩnh chọc giận trẫm.”
“Là bệ hạ ngài,”
Ta không hề né tránh ánh mắt hắn,
“lúc nào cũng có cách khiến ta buồn nôn.”
Hai người chúng ta cứ thế giằng co.
Cuối cùng, hắn mạnh tay hất văng cổ tay ta.