Chương 1 - Lần Nữa Gặp Lại Ngày Xưa

Ngày thi đại học năm 1990, tôi cứu một bạn nữ bị lưu manh lôi kéo, quấy rối.

Cô ấy quỳ sụp xuống trước mặt tôi, khóc lóc van xin:

“Giấy tờ hộ khẩu, giấy chứng nhận dự thi của tôi đều bị kẻ đó cướp mất rồi, mau giúp tôi lấy lại đi!”

Nhưng tôi không đuổi kịp tên lưu manh.

Bạn nữ kia bị chặn ngoài cổng trường, từ đó đem lòng oán hận tôi.

Ngày tôi nhận được giấy báo trúng tuyển đại học, cô ấy dẫn theo cảnh sát tới nhà:

“Chính hắn! Ngày thi đại học đã giở trò đồi bại với tôi, còn cướp hết giấy tờ chứng nhận!”

“Hắn ghen tị với thành tích của tôi, cố tình hại tôi lỡ kỳ thi, muốn hủy hoại đời tôi!”

Trong lúc bị dẫn đi điều tra, trường đại học hủy bỏ tư cách trúng tuyển của tôi.

Tôi trở thành tên sắc lang số một trong huyện, người người căm ghét.

Cuối cùng, chính bà nội tôi, tay cầm đơn kiện viết bằng máu, quỳ gối từ chợ lớn tới tận cổng cơ quan, mới đòi lại được công bằng cho tôi.

Nhưng đêm trước khi tôi được thả, nhà tôi bốc cháy.

Bà nội không kịp thoát ra.

Chỉ trong chớp mắt, tôi mất hết tương lai, mất cả gia đình.

Mười mấy năm sau, vào ngày tôi định tìm cái chết,

Tôi tình cờ biết được — vụ cháy năm đó, chính là do cô bạn nữ kia dẫn người đến phóng hỏa!

Mắt tôi đỏ ngầu.

Tôi liều mạng kéo cả gia đình cô ta — giờ đã gả cho con trai nhà giàu nhất — cùng xuống địa ngục.

Mở mắt ra lần nữa, tôi trở về ngày thi đại học năm 1990.

Từ nơi không xa, tiếng kêu cứu của cô gái lại vang lên.

Lần này, tôi chọn cách làm ngơ.

1

“Cứu mạng! Cưỡng hiếp! Cướp bóc!”

Tiếng gào khóc thảm thiết vang lên bên tai.

Tôi giật mình quay đầu, nhìn về phía tiếng kêu.

Trước mắt tôi, một cô gái mặc váy hoa đang bị một gã lưu manh — trên trán mọc đầy nốt ruồi đen — lôi tuột về phía khe núi.

“Cứu tôi với… hu hu hu…”

Tiếng khóc nghẹn ngào bị tay hắn bịt chặt, rồi dần biến mất nơi khe núi.

Tôi lạnh cả sống lưng, trán nổi gân xanh.

Giây tiếp theo, tôi quay đầu bỏ chạy.

Không phải vì sợ.

Mà vì lúc ấy, ngọn lửa căm hận bùng cháy dữ dội, suýt nữa nhấn chìm lý trí của tôi.

Nếu lao vào đó, tôi nhất định sẽ không nhịn được mà nhào tới, cắn đứt cổ cô ta, uống máu ăn thịt!

Bởi vì…

Tôi đã sống lại một đời.

Lần nữa quay về ngày thi đại học năm 1990.

Cô gái đang bị lưu manh lôi kéo kia, tên là Lưu Như Yên.

Là con gái út nhà họ Lưu trong cùng thôn với tôi.

Một nhà ở đầu thôn.

Một nhà ở cuối thôn.

Chúng tôi quen biết từ nhỏ, tuy không chơi chung nhiều, nhưng cũng coi như thanh mai trúc mã.

Ở kiếp trước, thấy cô ấy gặp chuyện, tôi bốc một viên đá lao tới.

Vừa xông vào, tôi vừa liều mạng hô:

“Đồ lưu manh đừng hòng chạy! Anh em tôi gọi cảnh sát rồi, đợi mà lĩnh án tử vì tội lưu manh đi!”

Tên lưu manh sợ hãi kéo quần bỏ chạy.

Lưu Như Yên ngồi dậy, ôm mặt khóc rấm rức, nói sau này không còn mặt mũi gặp ai nữa.

Bấy giờ đang là năm 1990, lại ở vùng quê.

Miệng lưỡi thiên hạ, đủ sức giết người.

Thấy quần áo cô ấy vẫn nguyên vẹn, chỉ hơi nhàu nát, tôi vội vàng trấn an:

“Chuyện này cứ xem như chưa từng xảy ra, tôi sẽ không nói với ai cả.”

“Sẽ không ai dị nghị gì đâu.”

Nhưng tôi không ngờ,

Người cuối cùng bị lời đồn giết chết,

Lại là tôi.

Lúc đó, tôi cam đoan giữ kín bí mật, vừa quay người định rời đi.

Không ngờ, Lưu Như Yên bất ngờ quỳ sụp xuống, vừa bò vừa kéo lấy ống quần tôi, vừa khóc nức nở:

“Giấy chứng nhận dự thi và hộ khẩu của tôi đều bị tên lưu manh đó cướp mất rồi, mau giúp tôi đoạt lại đi!”

Tôi hoảng hốt, lập tức quay đầu đuổi theo.

Bởi vì trong ba ngày thi, điểm thi chỉ nhận chứng từ gốc, nếu mất thì cũng không kịp bổ sung nữa.

Thi đại học là con đường duy nhất để những đứa trẻ nhà nông như chúng tôi đổi đời.

Giấy chứng nhận dự thi, chính là nửa cái mạng!

Nhưng vì chậm trễ một lúc, tên lưu manh kia đã sớm chạy mất dạng.

Không đuổi kịp, tôi vội kéo theo Lưu Như Yên chạy về phía điểm thi.

Nếu có thể tìm được thầy cô quen biết Lưu Như Yên để bảo lãnh, có lẽ cô ấy vẫn còn cơ hội vào phòng thi rồi bổ sung giấy tờ sau.

Nhưng trên đường đi, Lưu Như Yên chỉ biết vừa đi vừa khóc nức nở, chân tay rã rời, chẳng chạy nổi.

Lê la mãi tới điểm thi, chỉ còn chưa tới năm phút là bắt đầu làm bài.

Tôi chẳng còn cách nào khác, đành để Lưu Như Yên tự mình đi tìm giáo viên chủ nhiệm giải thích, cố gắng xin cho vào thi trước, giấy tờ bổ sung sau.

Lưu Như Yên vừa khóc vừa gật đầu, sợ hãi bám lấy tay áo tôi, không chịu buông.

Nhưng tôi đâu còn tâm trí bận lòng, gạt cô ấy ra, một mạch chạy tới khu giáo viên coi thi, nộp giấy tờ, kiểm tra, rồi chạy như bay, cuối cùng kịp lao vào phòng thi ở phút cuối cùng.

Không còn cách nào khác, tôi cũng phải đổi đời.

Mẹ tôi từng là thanh niên trí thức đi xây dựng nông thôn, hơn mười năm trước vì muốn quay lại thành phố, không chút do dự bỏ rơi tôi mà ra đi.

Sau đó, bố tôi vì quá đau lòng mà ngày ngày mua rượu giải sầu, chẳng bao lâu thì chết đuối dưới ao.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, trong nhà chỉ còn lại bà nội chân tay run rẩy, đi đứng còn không vững, và tôi khi ấy vẫn còn đang bập bẹ.

Từ đó, bà nội ăn cháo loãng sống qua ngày suốt mười tám năm, nuôi tôi trưởng thành.

Cả đời bà chưa từng biết chữ, nhưng vẫn chạy vạy vay mượn tiền gạo khắp nơi để cho tôi được đi học.

Bà chỉ có một nguyện vọng duy nhất — mong tôi học hành thành tài, sau này có thể lên thành phố tìm lại mẹ.

“Bà già quê mùa như bà chẳng cho cháu được gì, chỉ hy vọng cháu tìm được mẹ, sẽ có tương lai sáng sủa hơn.”

Tôi không muốn tìm mẹ.

Nhưng tôi không thể phụ kỳ vọng của bà.

Mười năm đèn sách, trong phòng thi hôm ấy, tôi phát huy rất tốt.

Chẳng bao lâu sau, người đưa thư đạp chiếc xe cũ đến tận nhà.

Ngày hôm ấy, cả làng xôn xao.

Tôi nhận được giấy báo trúng tuyển từ một trường đại học danh tiếng ở Bắc Kinh.

Nghe nói năm đó, cả huyện chỉ có hai sinh viên đại học.

Mà tôi thì đỗ chính quy.

Người còn lại, chỉ là cao đẳng.