Chương 3 - Lần Này Tôi Chọn Người Khác
Không ngờ tất cả những điều đó, cuối cùng lại được anh ta tính hết lên người Thẩm Đinh Hương!
Ôn Quý Tuyết như bị ai lấy chày đập mạnh vào đầu, đầu ngón tay run rẩy, cô bước thẳng tới trước mặt Chu Bách Trinh:
“Thẩm Đinh Hương đối xử tốt với anh là tình nghĩa? Thế còn nhà họ Ôn thì sao? Đừng quên, tiền học của anh đều do nhà họ Ôn chu cấp đấy!”
Giọng chất vấn vang lên đanh thép, nhưng Chu Bách Trinh say khướt lại chỉ phất tay một cách hờ hững: “Nhà họ Ôn là bố thí, là ban ơn cao cao tại thượng, khác hẳn với Đinh Hương. Nhà cô ấy cả năm chẳng có miếng thịt mà vẫn nhớ đến tôi, đó mới gọi là cứu giúp trong lúc hoạn nạn…”
Nói xong, anh ta mới nhận ra người đứng trước mặt là Ôn Quý Tuyết, đôi mắt say lập tức tỉnh táo hơn phân nửa, mím môi không nói thêm gì.
Ôn Quý Tuyết đứng yên tại chỗ, lòng đã nguội lạnh hoàn toàn.
Ban đầu cô còn muốn vạch trần sự thật về chiếc bánh huyết kia, nhưng lúc này lại thấy chẳng còn cần thiết.
Dù cô đã từng làm bao nhiêu, thì trong lòng Chu Bách Trinh vĩnh viễn cũng chỉ có một mình Thẩm Đinh Hương. Kiếp trước là vậy, kiếp này cũng chẳng thay đổi được gì.
Huống hồ, cô đã quyết định gả cho Trần Lâm Đông từ nay về sau, chuyện của Chu Bách Trinh không còn liên quan đến cô nữa!
Ôn Quý Tuyết mệt mỏi quay người định rời đi, thì ngoài cửa đột nhiên có một nhóm người đeo phù hiệu xông vào.
Bọn họ đi thẳng đến chỗ Thẩm Đinh Hương, giọng lạnh lùng vang lên: “Đồng chí Thẩm Đinh Hương, có người tố giác cô buôn bán phi pháp phiếu lương thực của quân đoàn, đầu cơ tích trữ!”
Sắc mặt Thẩm Đinh Hương lập tức tái nhợt, vội níu lấy tay áo Chu Bách Trinh: “Anh Bách Trinh, là anh cho em nhiều phiếu lương thực quá, em dùng không hết mới nghĩ tới chuyện đổi lấy vài bộ đồ mặc thôi… Em không muốn bị bắt, không muốn ngồi tù, anh Bách Trinh…”
Cô còn chưa nói hết câu, người của đội chấp pháp đã tiến lên, còng tay sắp sửa khóa cô lại.
Chu Bách Trinh liền đứng bật dậy, chắn trước mặt Thẩm Đinh Hương.
Anh ta trầm mặc vài giây, rồi lên tiếng: “Tôi làm chứng, cô ấy vô tội. Người phạm pháp… là người khác.”
“Chỉ cần Đoàn trưởng Chu nắm rõ tình hình thì tốt, phiền anh cho biết kẻ buôn bán phiếu lương thực thực sự là ai!”
Không lâu trước, Chu Bách Trinh vừa được bình chọn là cán bộ tiên tiến, nên đội chấp pháp rất khách khí, kiên nhẫn chờ anh ta chỉ ra cái tên kia.
Không khí như đông cứng lại trong giây lát, Chu Bách Trinh mới chậm rãi giơ tay lên.
Đội trưởng chấp pháp nhìn theo hướng tay anh ta chỉ… Ánh mắt rơi thẳng về phía Ôn Quý Tuyết.
Ôn Quý Tuyết nhìn theo cánh tay Chu Bách Trinh chỉ về phía mình, máu trong người lập tức đông cứng.
Kiếp trước, Thẩm Đinh Hương từng lén mặc váy áo trong rương của cô ở doanh trại đảo, bị người ta tố cáo, Chu Bách Trinh cũng lập tức đổ hết tội lên đầu cô, khiến cô mất luôn công việc mà mình cực khổ mới thi đỗ vào.
Ký ức và hiện thực trùng khớp ngay khoảnh khắc ấy, nỗi đau trong lòng Ôn Quý Tuyết dâng lên gấp đôi.
“Đi thôi! Có Đoàn trưởng Chu làm chứng, cô đừng hòng chối cãi!”
Người của đội chấp pháp đẩy cô ra khỏi nhà ăn.
Ôn Quý Tuyết ngoảnh lại, nhìn thấy Chu Bách Trinh vẫn đang dỗ dành Thẩm Đinh Hương.
Giọng cô run rẩy: “Chu Bách Trinh, rồi anh sẽ hối hận!”
…
Lời giải thích của Ôn Quý Tuyết sao có thể thắng được “nhân chứng sống” như Chu Bách Trinh.
Cô bị đưa đến trại cải tạo lao động trong rừng.
Nhà họ Ôn vốn đã có “thành phần” không tốt, đến nơi này, mọi người càng chẳng ai nể nang cô.
Việc nặng nhọc, dơ bẩn đều dồn hết lên người cô.
Vài ngày trôi qua đôi tay mềm mại trắng trẻo của cô đã rộp đầy những vết phồng rộp.
Mười ngón đau như cắt, ban đêm nằm trong ký túc xá cũng đau đến không ngủ được.
Dưới ánh trăng, cô bất chợt nghe thấy tiếng đá ném vào cửa sổ.
Cô rón rén bước ra… Người xuất hiện lại là Trần Lâm Đông.
“Sao anh lại đến đây?”
Trần Lâm Đông gãi đầu ngượng ngùng: “Tôi buôn ít hàng nhập khẩu, bị bắt, không sao đâu…”
Vừa nói, anh vừa lấy từ túi ra một gói nhỏ đưa cho cô.
“Cà phê?”
Ôn Quý Tuyết hơi bất ngờ. Cô vốn rất thích uống cà phê, nhưng kiếp trước Chu Bách Trinh luôn nói đó là thói quen hưởng lạc của tiểu thư tư sản, thế là cả đời còn lại cô không đụng đến cà phê nữa.
Bây giờ, Trần Lâm Đông lại mang cho cô thứ quý giá này.
“Còn cái này nữa…”
Anh lấy ra một chiếc đồng hồ đeo tay hiệu Mai Hoa sáng bóng, đeo lên cổ tay cô: “Quà cưới của tôi dành cho em.”
Nhìn chiếc đồng hồ nhập khẩu lấp lánh, Ôn Quý Tuyết hiểu ra, thì ra Trần Lâm Đông vì mua những món quà này cho cô nên mới bị bắt.
Một dòng ấm áp dâng trào, lại khiến cô muốn khóc.
“Còn lâu mới đến ngày cưới, sao anh lại tặng quà sớm thế?”
Trần Lâm Đông cúi đầu: “Tôi nghe nói em sắp gả cho Chu Bách Trinh rồi theo anh ta ra đảo. Tôi sợ không kịp đưa em.”
Nghe đến đó, Ôn Quý Tuyết vừa buồn cười vừa cảm động, lúc này mới nhớ ra mình còn chưa nói với anh: người cô muốn lấy, chính là anh.
“Thật ra thì…”
Cô vừa mở miệng, thì không xa bỗng có ánh đèn pin rọi tới.
“Ai đó!”
“Hỏng rồi! Mau trốn đi!”