Chương 17 - Lần Này Tôi Chọn Người Khác

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Còn Ôn Quý Tuyết một tay quán xuyến việc nhà, toàn bộ dựa vào của hồi môn mang theo khi lấy chồng.

Dù cô đã sống như vậy cả đời, Chu Bách Trinh chưa bao giờ ghi nhớ sự hy sinh của cô, chỉ đến lúc trút hơi thở cuối cùng mới yêu cầu được chôn chung với Thẩm Đinh Hương.

Nghĩ đến đây, hốc mắt Ôn Quý Tuyết lại đỏ lên, cảm thấy cả đời ở kiếp trước thật không đáng.

Trần Lâm Đông thấy đầu mũi cô đỏ lên, lại như gặp đại địch: “Quý Tuyết, em sao vậy? Có phải anh để dành được ít tiền quá không?”

“Dĩ nhiên là không phải…”

Ôn Quý Tuyết đôi khi cảm thấy Trần Lâm Đông ngốc đến mức dễ thương.

Cô ngoắc tay, định trêu chọc anh một chút.

Cô ghé sát tai Trần Lâm Đông thì thầm:

“Trần Lâm Đông anh có tin không, tiền cưới anh đưa em, ba năm sau em có thể nhân lên mười lần, để anh trở thành người đầu tiên trong làng có tài sản mười ngàn đồng!”

Trần Lâm Đông giật mình.

Bây giờ mọi người đều nghèo một cách đều nhau, lấy nghèo làm vinh,

anh cũng không thể hình dung được “hộ có mười ngàn đồng” là khái niệm gì.

Nhưng anh vẫn gật đầu: “Em nói gì anh không hiểu, nhưng em làm gì anh cũng ủng hộ!”

Đêm xuống.

Lần thứ hai nằm chung giường với Trần Lâm Đông Ôn Quý Tuyết lại phải đối mặt với vấn đề “ăn thịt”.

Trần Lâm Đông rõ ràng là một tay mơ không có kinh nghiệm, chỉ biết nằm bên cạnh cô và nói: “Người em thơm quá.”

Còn Ôn Quý Tuyết tuy kiếp trước từng lấy chồng, nhưng kinh nghiệm của cô lại cực kỳ ít ỏi.

Bởi vì vừa kết hôn, Chu Bách Trinh đã đòi ngủ riêng.

Có vài lần ngoài ý muốn, đều là lúc Chu Bách Trinh say rượu lạc vào phòng cô, mà những lần đó động tác của anh ta đều thô bạo, Ôn Quý Tuyết ngoài cảm giác đau đớn ra chẳng hề thấy được chút vui vẻ nào, cô càng không muốn nhớ lại.

Hơn nữa chuyện này, nếu Trần Lâm Đông không chủ động, cô cũng ngại chủ động.

Thế nhưng Trần Lâm Đông vừa lên giường đã cứng đờ như một bức tượng, rõ ràng nóng đến toát mồ hôi, vậy mà cũng không dám quay đầu nhìn cô.

Ôn Quý Tuyết trong bóng tối siết chặt lòng bàn tay, xem ra chỉ có thể cô chủ động thôi…

Cô ho nhẹ một tiếng:

“Cái đó… hình như em hơi lạnh.”

Dựa theo những bộ phim kiếp trước từng xem, Trần Lâm Đông lúc này lẽ ra nên ôm lấy cô rồi mới đúng.

Nhưng cô không ngờ, giây tiếp theo, Trần Lâm Đông lại đem hết chăn đắp nhét cho cô:

“Anh nóng, không đắp chăn đâu, mang hết cho em đắp.”

Ôn Quý Tuyết cạn lời.

Chỉ đành ôm lấy hai lớp chăn, cứng đầu nói tiếp: “Em vẫn thấy hơi lạnh.”

Cuối cùng, tay của Trần Lâm Đông từ bên ngoài luồn vào trong chăn, anh nắm lấy tay cô:

“Tay em đổ mồ hôi rồi mà vẫn thấy lạnh sao? Em bị ốm à?”

Ôn Quý Tuyết cắn môi, mặt đầy lúng túng.

Cô đâu thể nói với Trần Lâm Đông rằng tay cô ra mồ hôi là vì hồi hộp do đang quyến rũ anh chứ.

Trần Lâm Đông lại đã bắt đầu ngồi dậy mặc quần áo:

“Nhà mình không có nhiệt kế, anh đi mượn của trạm y tế trong làng một cái cho em, em quen sống sung sướng rồi, chắc không quen với cuộc sống ở làng chài nên mới ốm…”

Ôn Quý Tuyết đây là lần đầu tiên biết, một người đàn ông như Trần Lâm Đông lại có thể chu đáo đến vậy.

Nhưng điều cô cần lúc này không phải là sự quan tâm, mà là… một cú đẩy mạnh mẽ!

“Anh đừng đi! Em không có ốm.”

Ôn Quý Tuyết thầm thấy may vì đèn đã tắt, nếu không mặt cô giờ này chắc đã đỏ đến nhỏ máu.

Cô chủ động dang tay ôm lấy Trần Lâm Đông:

“Anh đừng đi, em chỉ là… hơi sợ bóng tối thôi.”

Ngay khi cô dán sát vào người anh, Ôn Quý Tuyết rõ ràng cảm nhận được cơ thể Trần Lâm Đông cứng đờ lại.

Lúc này, cho dù anh có là khúc gỗ cũng hiểu được ý của Ôn Quý Tuyết rồi.

Trong bóng tối, giọng anh mang theo vui sướng:

“Quý Tuyết, anh còn tưởng… em không muốn anh chạm vào.”

“Quý Tuyết, chẳng phải em thích Chu Bách Trinh sao?”

Ôn Quý Tuyết tức giận buông tay ra:

“Chúng ta đã nói rồi là đừng nhắc đến cái tên đó nữa! Anh ta đã là chuyện quá khứ rồi! Nếu em còn để tâm đến anh ta, không muốn anh chạm vào, thì em có lấy anh không?”

Cô tức giận vì Trần Lâm Đông đến giờ vẫn không tin rằng cô thật lòng lấy anh, muốn sống cùng anh.

Cũng tức giận vì bản thân kiếp trước mù mắt ngu tim, đã dốc hết chân tình cho Chu Bách Trinh, để đến mức giờ đây, nói mình không yêu nữa mà chẳng ai tin.

Trần Lâm Đông trong bóng tối nắm lấy tay cô:

“Quý Tuyết, là vì anh quá để tâm đến em, nên mới nghĩ vậy. Anh không muốn em phải miễn cưỡng.”

Nếu người khác nói có thể sẽ nghe như lời trót lưỡi đầu môi, nhưng Trần Lâm Đông nói ra lại khiến Ôn Quý Tuyết cảm thấy vô cùng chân thành.

Cô thấy lòng rất yên ổn, giọng nói cũng dịu dàng hơn:

“Em không hề miễn cưỡng.”

“Thật sự được sao?”

Trần Lâm Đông nhẹ nhàng để cô nằm xuống, nói rồi liền vùi đầu vào hõm cổ cô, hơi thở nóng rực phả lên da khiến Ôn Quý Tuyết ngứa ngáy.

Nhưng đến bước cuối cùng, ngay thời khắc then chốt…

Ôn Quý Tuyết bỗng cảm thấy bụng dưới âm ỉ đau, ngay sau đó là một luồng ấm nóng trào ra dưới thân…

“Chờ đã!”

Cô lập tức đè lại Trần Lâm Đông đang như cung tên đã lên dây, cắn môi nói, giọng nhỏ như muỗi kêu:

“Hình như… em tới tháng rồi…”

Nói mấy lần, Trần Lâm Đông mới hiểu ra ý cô.

Ôn Quý Tuyết cũng cảm thấy có hơi cụt hứng, nhưng Trần Lâm Đông lại cố gắng kiềm chế bản thân, pha cho cô một cốc nước đường đỏ, lại đỡ cô nằm xuống nghỉ.

Sau khi dỗ cô xong, anh mới căng cứng người bước ra ngoài, suốt một tiếng đồng hồ mới quay lại phòng.

Vài ngày sau, Ôn Quý Tuyết đã lên kế hoạch xong cho mẻ gia vị đầu tiên của mình.

Làng chài nhỏ có tài nguyên phong phú, nhưng vì giáp biển nên thường xuyên bị ảnh hưởng bởi bão tố, giao thông và điện lực cũng không phát triển.

May là cô được sống lại một đời, có rất nhiều thời gian.

Chuyện gì cũng có thể từ từ làm, huống hồ bên cô còn có một Trần Lâm Đông nghe đâu đánh đó.

Hôm đó, cô vốn định lên thị trấn để mua đậu tương, đậu nành là nguyên liệu thiết yếu để ủ nước tương, cô nhất định phải mua sớm.

Trong thời đại này, mua đồ phải dùng tem lương thực, cô phải gom góp đủ kiểu mới mong có đủ đậu làm nước tương.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)