Chương 4 - Lần Này Thì Khác
Tôi liếc mắt ra hiệu cho Lâm Việt.
Cô ấy hiểu ý, chiếu một tập tài liệu lên màn hình lớn trong phòng họp.
《Phụ lục di chúc》
“Không thể nào…” – Cố Ngôn lẩm bẩm, loạng choạng lùi lại một bước – “Tôi rõ ràng đã xem qua rồi… trong đó không có cái này…”
“Cái anh xem là bản dành cho người ngoài.”
Ánh mắt tôi lạnh lùng rơi lên gương mặt anh ta.
“Còn bản này… là do lão gia để lại cho tôi.”
Trên màn hình, chữ đen trên nền trắng rõ ràng rành mạch.
Một điều khoản được gạch đỏ, in đậm:
“Toàn bộ cổ phần Tập đoàn Cố thị đứng tên tôi, do con trai tôi – Cố Ngôn thừa kế, nhưng quyền thừa kế này có điều kiện duy nhất: quan hệ hôn nhân giữa cậu ta và cô Tô Mộc vẫn còn hiệu lực, và Cố Ngôn tuyệt đối không được có hành vi phản bội hôn nhân.”
“Nếu điều kiện này bị phá vỡ, quyền phán quyết thuộc về cô Tô Mộc.”
“Khi đã có phán quyết, Cố Ngôn sẽ phải vô điều kiện, không đền bù, vĩnh viễn chuyển giao toàn bộ cổ phần đứng tên mình cho cô Tô Mộc.”
Trong phòng họp vang lên tiếng hít sâu đầy sửng sốt.
Cơ thể Cố Ngôn chao đảo, phải vịn vào bàn mới không ngã.
“Giả… cái này nhất định là giả!”
“Tô Mộc, cô thật độc ác! Cô dám làm giả di chúc!”
Tôi đứng dậy, từng bước đi về phía anh ta.
“Làm giả sao?”
Tôi khẽ cười.
“Cố Ngôn, anh quên rồi à?”
“Những ngày cuối đời của lão gia, là ai đút thuốc từng thìa, là ai thức trắng đêm canh chừng bên giường ông ấy?”
Tôi nhìn sắc mặt anh ta tái đi từng chút một, rồi hài lòng đứng thẳng người.
“Không phải anh, Cố Ngôn.”
“Không phải kẻ con trai tốt bụng đến nỗi suýt đến trễ cả tang lễ… vì bận đi chơi với đàn bà.”
5
Sắc mặt Cố Ngôn trắng bệch như tờ giấy.
Môi anh ta run rẩy, không thốt nổi một lời.
Anh ta nhìn tôi như thể đang lần đầu biết đến con người thật của tôi.
“Không… không thể nào…”
Anh ta quay sang các thành viên hội đồng.
“Chú Vương! Chủ tịch Lý! Các người nhìn tôi lớn lên mà!”
“Các người nói đi! Đây không thể là thật!”
Chủ tịch Vương bị gọi tên, đôi mắt đục ngầu thoáng dao động, cuối cùng chỉ khẽ ho khan một tiếng rồi quay mặt đi.
“Tổng Giám đốc Cố… bản phụ lục này có cả chữ ký tay và con dấu của lão gia…”
“Chúng tôi… cũng lực bất tòng tâm.” – Một vị khác khẽ nói thêm.
Hy vọng trong mắt Cố Ngôn hoàn toàn vụt tắt.
Anh ta đột ngột quay đầu lại, ánh mắt như muốn thiêu đốt tôi.
“Là cô! Tất cả đều do cô sắp đặt!”
“Tô Mộc! Ngay từ đầu cô đã tính kế tôi rồi!”
Tôi không nói gì, chỉ nhẹ nhàng giơ tay lên.
Lâm Việt hiểu ý, ấn nút trên bàn.
Cửa phòng họp mở ra.
Một ông lão mặc áo tôn trung sơn màu xám, tóc bạc nhưng thần thái quắc thước bước vào.
Sau lưng ông là hai luật sư trẻ mặc vest đen.
Khi nhìn thấy ông ấy, đồng tử của Cố Ngôn lập tức co lại.
“Luật… luật sư Vương?!”
Luật sư Vương là người kỳ cựu của nhà họ Cố, cũng là cố vấn pháp lý được lão gia tin tưởng nhất.
Ông không nhìn Cố Ngôn, mà đi thẳng đến trước mặt tôi, hơi cúi mình.
“Tổng Giám đốc Tô.”
Tôi khẽ gật đầu.
“Luật sư Vương, làm phiền ông rồi.”
“Chuyện trong bổn phận.”
Luật sư Vương quay người lại, đối diện với Cố Ngôn đang sững sờ cùng toàn thể các thành viên hội đồng quản trị.
Giọng ông trầm ổn, đanh thép, không mang theo chút cảm xúc nào.
“Là cố vấn pháp lý trưởng trong thời gian ông Cố còn sống, đồng thời là người thi hành duy nhất bản di chúc của ông.”
“Tôi xin lấy sự nghiệp và danh dự cá nhân để đảm bảo rằng…”
“Nội dung trong bản ‘Phụ lục di chúc’ được chiếu trên màn hình là hoàn toàn thật, có hiệu lực pháp lý cao nhất.”
Ông dừng lại, ánh mắt quét qua người Cố Ngôn.
“Ngày ký phụ lục, có nhân viên của văn phòng công chứng ghi hình làm bằng chứng suốt quá trình.”
“Nếu anh Cố Ngôn có ý kiến, chúng ta có thể gặp nhau tại tòa.”
“Nhưng tôi khuyên chân thành, đừng tự chuốc lấy nhục.”
Nghe xong, cơ thể Cố Ngôn chao đảo, hai tay bám chặt mép bàn mới không gục xuống.
“Tại sao…”
Anh ta lẩm bẩm, vừa như hỏi luật sư Vương, vừa như hỏi tôi, lại như hỏi chính người cha trong bức ảnh trên tường.
“Tại sao lại giao công ty cho một kẻ ngoài như cô…”
“Tôi mới là con trai ông ấy!”
Luật sư Vương đẩy nhẹ gọng kính lão trên sống mũi.
“Trước khi lâm chung, lão gia có nói với tôi một câu.”
“Ông nói: ‘Tôi chỉ có một đứa con trai, nhưng Cố thị có tới hàng vạn nhân viên.’”
“‘Tôi không thể giao kế sinh nhai của hàng vạn gia đình… cho một kẻ vô dụng.’”
“Kẻ vô dụng…”
Cố Ngôn lặp lại từ đó, đột nhiên bật cười như phát điên.
“Ha ha ha ha… kẻ vô dụng sao?”