Chương 4 - Làm Thế Nào Để Biến Sói Thành Mèo
8
Tôi để mặc cho Khải Ân dẫn mình đi tới chiếc ghế dài dưới tán cây.
Anh thở gấp, dường như là vội vàng chạy đến.
Trên người chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ đen, mái tóc rối bết loạn dính vào trán.
Khải Ân mở miệng, giọng khẽ run: “Anh thích em, Vãn Tinh, đã rất lâu rồi.”
Tôi lắc đầu, cảm giác như mình vừa bị đập hỏng não khi nãy.
“Có phải Diệp Vũ nói cho anh biết không? Cảm ơn anh đã cố tình đến an ủi em, vốn dĩ em cũng định buông bỏ…”
“Là thật, không phải đang an ủi em. Anh sợ nếu không nói thì sẽ không còn cơ hội nữa.”
Anh cắt ngang lời tôi, ánh mắt chuyên chú dán chặt.
“Từ chỗ Tả Duy… xin lỗi, cậu ta có quyền truy cập hậu trường bài test của hướng đạo, anh đã không kìm được mà xem kết quả của em.
Tóm lại, sau khi biết kết quả của em là hệ mèo, anh cứ thấp thỏm mãi.
Độ tương hợp của chúng ta không cao, nếu em chọn một lính gác phù hợp hơn sẽ nhẹ nhõm nhiều.
Nhưng anh vẫn muốn… ít nhất để em biết lòng anh.”
Anh lảng ánh nhìn đi, vành tai thoáng đỏ.
“Anh biết, chọn lúc này để tỏ tình rất ích kỷ… xin lỗi, anh sẽ không can thiệp vào lựa chọn của em.
Chỉ là anh không cam lòng, cảm thấy nếu không nói, cả đời này sẽ hối hận.”
Tôi há miệng, ngẩn ngơ một lúc lâu, cuối cùng vẫn hỏi:
“Anh thích em, vậy tại sao đối với tất cả mọi người anh đều ôn hòa, chỉ với em thì lạnh nhạt?”
“Anh không hề lạnh nhạt với em! Anh, anh là…” Anh đưa tay gãi gãi mặt, hai má nhanh chóng đỏ bừng, “Em từng nói trên mạng xã hội là em thích đàn ông lạnh lùng bá đạo…”
Tôi vừa định hỏi mình khi nào từng nói như thế, thì bất chợt nhớ ra, năm xưa còn non dại đã từng đăng vài dòng cảm nhận về mấy truyện như 《Bá đạo lính gác yêu tôi》, 《Cấp S lạnh lùng và cô vợ nhỏ ngọt ngào》…
Aaaaaaaa!!
Tôi cảm giác má mình còn đỏ nhanh hơn Khải Ân, từ bàn chân cháy rần rần lên đến đỉnh đầu.
Ai lại đi đào bới mấy dòng “thanh xuân đau thương hắc lịch sử” của người khác chứ!
Không những lục lại, mà còn ghi nhớ trong lòng rồi kiên quyết thực hành cho bằng được?!
Tôi ôm mặt: “Thôi, thôi đừng nói cái đó nữa… vậy tại sao anh chưa từng nhìn thẳng vào em? Em còn tưởng anh ghét em cơ.”
Anh hít sâu, gương mặt như đang đấu tranh nội tâm dữ dội.
Sau đó do dự mở miệng: “Anh từng thấy trong album của em có vài tấm hình chụp anh.
Tất cả đều là góc nghiêng bên phải, nên anh đã hỏi Tả Duy rằng liệu mặt phải của anh có đẹp trai hơn không…
Cậu ta ngắm mãi rồi bảo có lẽ thế, thế là anh liền…”
Anh không nói tiếp nổi, y như tôi, cũng đưa tay che mặt.
Hai chúng tôi cùng im lặng, tiếng ve mùa hè trong khoảng lặng nghe chói tai đến lạ.
Một lúc lâu sau, tôi khẽ hỏi ra điều mình băn khoăn nhất.
“Anh là nhân vật nổi bật của Học viện lính gác, tương lai có khi trở thành cấp S.
Còn em chỉ là một hướng đạo bình thường, năng lực chẳng có gì đặc biệt.
Anh… tại sao lại thích một người bình thường như em?”
9
Khải Ân ngồi thẳng dậy.
Vầng đỏ trên mặt anh vẫn chưa tan hết, nhưng ánh mắt lại nghiêm túc vô cùng.
“Hồi đó anh có ngày nghỉ, ra ngoài trường mua đồ. Tình cờ thấy một bé gái bị một gã đàn ông lôi vào hẻm.
Hắn nói mình là cha nuôi của con bé, bảo người ngoài đừng xen vào. Thật sự không ai dám can thiệp.
Anh đang định chen vào, thì nhìn thấy em lao tới”.
“Lúc đó em chỉ là một hướng đạo mới nhập học, chưa có tinh thần thể, kiến thức về hướng đạo còn chưa nắm vững.
Nhưng em không hề do dự, dùng tinh thần lực đẩy lùi hắn ta.”
Anh nhìn tôi, giọng dịu dàng.
“Anh thấy đôi chân em run rẩy, trán đầy mồ hôi lạnh, thật ra em cũng rất sợ.
Có người sẽ nghĩ hành động ấy là liều lĩnh.
Nhưng trong mắt anh, dẫu sợ hãi mà vẫn dám đứng ra, đó mới là lòng dũng cảm đáng quý, không phải ai cũng làm được.”
Ngón tay anh khẽ chạm vào lòng bàn tay tôi, rồi cẩn trọng nắm lấy.
“Vãn Tinh.”
Anh khẽ gọi tên tôi, trong mắt như gợn sóng trên mặt hồ.
“Em phải tin, em tỏa sáng rực rỡ hơn những gì em nghĩ.”
Nước mắt tôi bỗng trào ra.
“Muộn rồi, Khải Ân…” Tôi nghẹn ngào, “Em cũng thích anh, nhưng thì có ích gì đâu.
Học viện sẽ không cho phép anh chọn một hướng đạo chỉ hợp 56%.”
Khải Ân giơ tay, dừng lại ngay bên má tôi vài giây, cuối cùng siết chặt tôi vào lồng ngực.
Tôi cảm nhận hơi ấm của anh, lan từ gò má áp lên ngực ra khắp cơ thể.
Nhịp tim gấp gáp dần hòa cùng nhịp của tôi.
Giọng anh vang lên, truyền qua lồng ngực run rẩy:
“Chỉ cần em đồng ý, anh sẽ vì em mà dũng cảm.”
10
Tin tức Khải Ân muốn phá vỡ quy định, lựa chọn một hướng đạo có độ tương hợp thấp làm đối tượng kết hợp, ngay lập tức gây chấn động khắp Học viện.
Cùng lúc đó, tôi đã thành công hoàn thành lần thức tỉnh thứ hai, nhìn thấy tinh thần thể của mình.
Đó là một con thỏ trắng như tuyết, đôi tai nhỏ xinh vô cùng đáng yêu.
Tôi đặt tên cho con thỏ ấy là Tuyết Nhung.