Chương 4 - LÂM KHÊ

Trong mơ, ta qua nửa cánh cửa sổ, hỏi hắn có ăn bánh thịt đặt dưới bát canh chưa.

Thư sinh cúi đầu mài mực, biểu cảm trên mặt không hiện rõ, chỉ thấy hai tai đỏ ửng, cuối cùng thấp giọng nói: “Ăn rồi.”

Ta liền vui vẻ cầm hộp thức ăn đi.

Từ thương hại hắn chút ít, đến thích hắn, mất tròn năm năm. Hai miếng bánh thịt, là ta cắt từ phần ăn của mình, sợ mang qua nguội lạnh, đặc biệt giấu dưới bát canh để giữ ấm.

Tấm lòng nữ nhân đều ở đó.

Tiếc là gặp phải kẻ không ra gì.

Mở mắt ra, kẻ ngốc bên cạnh ngủ đến nước dãi chảy ròng.

Ta thở dài, kéo chăn cho hắn.

Sáng hôm sau, ta tìm kéo, cắt móng tay cho Giang Thiếu Lăng một lần, khi cắt đến phần da xước bên cạnh, tay hắn khẽ run, nhưng không rụt lại. Tay áo kéo lên cao hơn, là những vết bầm, có cái đã chuyển màu vàng sắp khỏi, có cái còn đỏ sưng, không biết là mới va chạm ở đâu.

Ta thoa thuốc, hỏi hắn: “Đau không?”

Hắn cũng không nói đau hay không đau, chỉ kéo ra một nụ cười ngốc nghếch, gọi: “Lâm Khê.”

Ta nói: “Đừng gọi ta là Lâm Khê, phải gọi ta là nương tử.”

Giang Thiếu Lăng mở to đôi mắt ngơ ngác, gọi lại một lần:

“Lâm Khê.”

4

Lần thứ ba trở về nhà mẹ đẻ, ta cùng với Giang Thiếu Lăng đồng hành.

Hậu viện có nhiều nữ quyến, không tiện để hắn vào, ta bảo hắn đến tiền sảnh đợi ta. Nhưng hắn tuy ngây dại, đến chỗ không quen thì tỏ ra rụt rè, chỉ muốn dính lấy ta mà thôi.

Cứ giằng co như vậy không xong, để đại tỷ ta nhìn thấy.

Đại tỷ ta tên gọi Lâm Tuyết, là con gái chủ mẫu nuôi trong lòng bàn tay, cầm kỳ thư họa, từ nhỏ đã mời danh gia đến dạy. Nàng như trăng trên trời, tuyết trong rừng, ta vốn không có gì để so với nàng, nhưng nàng luôn không thích ta.

Hôm nay nàng mặc bộ váy trắng, vạt váy như tuyết chất đống, đẹp như tiên nữ, chỉ có điều lời nói ra lại không dễ nghe.

Nàng nói: "Ban ngày ban mặt, từ xa nhìn thấy một đôi nam nữ kéo kéo đẩy đẩy, ta còn tưởng là người không biết lễ nghi từ đâu đến, hóa ra là ngươi! Xem ra—bên cạnh ngươi chính là vị hảo muội phu của ta, quả nhiên là—nhân tài xuất chúng."

Tiểu nha đầu bên cạnh nàng bụm miệng cười khẽ:

"Nhị tiểu thư một lòng muốn trèo cành cao không thành, suốt năm năm gửi cơm cho Tống công tử, cuối cùng chỉ có thể gả cho một kẻ ngốc, nếu là ta... chẳng thà tìm một dải lụa trắng mà ch//ết đi cho xong, bằng không sẽ bị người ta chê cười."

Lâm Tuyết nghiêm mặt quở trách tiểu nha đầu:

"Đàm bác! Nhị tiểu thư giờ là đại thiếu phu nhân của Giang gia, nhìn trang phục này, đã không còn như trước, sao ngươi có thể tùy tiện đàm luận? Ngươi còn nói nhiều, cẩn thận nhị tiểu thư dùng d.a.o chặt củi ch//ém ngươi!"

Giang Thiếu Lăng đột nhiên bước tới, chống nạnh, giận dỗi nói: "Người xấu!"

Hắn bất ngờ nổi giận, khiến đại tỷ và mấy nha đầu kinh hãi.

Lần đầu thấy Giang Thiếu Lăng nổi giận, không biết hắn có nặng nhẹ hay không. Ta sợ hắn gây chuyện, vội bước lên trước, ngăn hắn lại, lạnh lùng gọi Lâm Tuyết một tiếng: "Trưởng tỷ."

"Chuyện của tiểu mẫu, chuyện của ta, từng việc đều có công đạo, không cần cùng ngươi nhiều lời. Danh tiếng của ta đã tệ không thể tệ hơn, nhưng trưởng tỷ là cô nương danh giá, Giang gia mở cửa đón khách bốn phương, nếu chuyện dài lưỡi của trưởng tỷ lộ ra ngoài, chỉ sợ ảnh hưởng đến hôn sự của trưởng tỷ."

Sở dĩ ta nói vậy, là vì thấy trên tay Lâm Tuyết có thêm một chuỗi hạt Phật.

Nàng vốn không tin Phật, tiểu thư thế gia, mười ngón tay không dính nước xuân, cũng không có chuyện gì phải lo âu.

Nghĩ rằng nàng cầu gì, chẳng qua là một hôn sự tốt.

Lâm Tuyết quả nhiên im miệng, trừng mắt nhìn ta một cái, dẫn nha đầu rời đi.

Chủ mẫu nuôi nàng quá tốt, tâm kiêu khí táo, sắc lợi nội nhược (tâm kiêu ngạo tự mãn nóng nảy, ngoài mạnh trong yếu). Nàng chưa từng nếm qua khổ nạn trên đời, cũng chưa từng thấy thủ đoạn trừng phạt của chủ mẫu, chỉ biết cả thế gian đều phải xoay quanh nàng.

Ngày này trở về thật đúng lúc, trong phủ đã định sẵn mời đoàn kịch đến diễn.

Người hát vai đán là Ôn Tiểu Vinh, mới nổi trong vòng kinh thành, nghe nói rất khó mời, lên sân khấu hát một vở, phải xếp hàng mấy tháng sau.

Hắn một thân thủy tụ đan y lên sân khấu, giọng như yến biếng lười, ánh mắt uyển chuyển, nửa giận nửa hờn, phong lưu chiếm hết thế gian.

Giang Thiếu Lăng bận rộn bày biện trà điểm trên bàn, đối với tiếng hát trên đài không mấy hứng thú, chỉ khi mọi người vỗ tay khen hay, hắn mới ngẩng đầu nhìn một cái.

Mà một cái nhìn này, lại đúng lúc thấy phi tần ngậm chén rượu say, ngón tay lan hoa nhẹ nhàng nhấc, hái xuống một đóa hoa hồng bên tóc mai.

Chỉ là trong lúc ta trở về uống bát thuốc với tiểu nương, khi quay lại, trong hoa sảnh đã tụ tập một đám người, ai nấy vẻ mặt cổ quái, một bộ muốn cười mà không dám cười.

Ta linh cảm không hay, vội vàng chen qua đám người.