Chương 3 - LÂM HI x CỐ DIỄN

"Một người đàn ông như tôi đâu cần cậu tiễn! Về đi, tôi không sao!" 

Tôi cố nở một nụ cười. 

Nói xong câu đó, tôi quay lưng vẫy tay chào cậu ấy, rồi lên tàu về nhà.

Kéo lê thân thể mệt mỏi, tôi đứng trước cửa nhà. 

Cha mẹ ra đón tôi, mẹ nắm tay tôi, cha nhận hành lý của tôi. 

"Con trai ngoan, sao con lại về rồi? Tiểu Hi sao không về cùng con?" 

Tôi cười, trêu mẹ, "Ôi mẹ ơi, có con dâu rồi là quên con trai ngay à? Lâu lắm rồi con chưa được ăn cơm mẹ nấu. Con đói rồi. Con muốn ăn sườn hấp gạo mẹ nấu!" 

Tôi chuyển chủ đề.

"Được rồi, được rồi, mẹ đi làm ngay cho con. Con muốn ăn gì, mẹ làm hết." 

Nói rồi mẹ tôi vào bếp bận rộn. 

Cha tôi dường như nhận ra tôi đang che giấu điều gì đó. 

"Cố Diễn, sao tự nhiên lại về nhà? Có chuyện gì xảy ra à? Từ nhỏ đến lớn con luôn như vậy, chỉ báo tin vui không báo tin buồn cho chúng ta. Yên tâm đi, bố mẹ ở nhà vẫn khỏe, chỉ cần con và Tiểu Hi tốt là chúng ta đều tốt." 

Ông vỗ vai tôi.

Không biết từ khi nào bố tôi đã không còn cao hơn tôi, tóc bạc cũng dần xuất hiện. 

Nhìn bóng lưng ông, tôi gọi lại và kể hết mọi chuyện, chỉ trừ việc tôi bị bệnh. 

Ông ngồi xuống ghế, rít một điếu thuốc, "Cố Diễn, từ nhỏ đến lớn con luôn là đứa con ngoan, có chủ kiến. Bố tin con. Con đưa ra quyết định này chắc chắn đã có suy nghĩ kỹ càng. Ta và mẹ sẽ không trách con. Chỉ cần con không hối hận là được."

Khi bị chẩn đoán bị suy gan tôi không khóc, khi bị Lâm Hi tát tôi cũng không khóc, nhưng đến lúc này, tôi không kìm được nước mắt. 

Hóa ra, chỉ khi ở trước mặt cha mẹ, tôi mới có thể như một đứa trẻ nhỏ, giải phóng cảm xúc của mình.

Mẹ tôi đứng ngoài cửa cũng nghe thấy mọi chuyện. 

Bà bước vào, xoa đầu tôi, "Cố Diễn, đừng sợ, con còn có chúng ta, còn có gia đình. Chỉ là ly hôn thôi mà, con trai mẹ xuất sắc thế này, sợ gì không tìm được người tốt hơn?" 

Nói xong, ba chúng tôi bắt đầu cười phá lên. 

Chỉ là theo thời gian trôi qua từng ngày, cơ thể tôi cũng ngày càng yếu đi. 

Nhìn tôi gầy đi trông thấy, hai người họ dường như cũng đoán ra. 

“Con trai, con làm sao thế? Sao cả tinh thần của con cũng không còn? Có phải con đang giấu chúng ta chuyện gì nữa không?” 

Tôi biết mình sắp chết, nên không định giấu họ nữa. 

Tôi kể hết tình trạng bệnh của mình cho họ. 

Hôm đó, họ cố tỏ ra như không có chuyện gì, ngồi bên giường tôi suốt cả ngày, kể cho tôi nghe nhiều câu chuyện vui thuở nhỏ. 

Nói rằng tôi khi nhỏ nghịch ngợm, thường bị đánh, vừa đáng thương vừa đáng giận. 

Còn nói rằng tôi là niềm tự hào của gia đình,  là sinh viên đại học duy nhất trong nhà, đã đi đến thành phố lớn để phát triển, khiến cho những người họ hàng từng nói xấu sau lưng đều phải ghen tị.

Đêm đó, chúng tôi trò chuyện rất nhiều. 

Nhưng tôi vẫn không thể qua khỏi đêm ấy. 

Người ta nói, khi chết đi, giác quan cuối cùng mất đi là thính giác. 

Tôi mơ hồ nghe thấy tiếng mẹ khóc bên tai. 

Mở mắt ra, tôi trở về ngôi nhà quen thuộc. 

Mẹ và cha mặc đồ bộ đồ đen, trên cánh tay đeo khăn trắng. 

Khuôn mặt mẹ đầy vết nước mắt, tóc cho bạc trắng và bức ảnh xám xịt của tôi trên bàn. 

Tất cả đều chứng minh rằng tôi đã chết. 

Nhưng tại sao tôi có thể nhìn thấy những cảnh này? 

Chẳng lẽ tôi vẫn còn một mảnh tàn hồn ở lại thế gian này? 

Có lẽ là vậy. 

Trong nhà, còn một người nữa là Lữ Hiểu. 

Cậu ấy đứng trước di ảnh của tôi, nắm chặt tay cha mẹ tôi và nói: “Cố Diễn, cậu yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho hai người họ. Bố mẹ cậu cũng là bố mẹ tôi! Tôi sẽ đưa họ về thành phố, dùng số tiền cậu lén đưa tôi để mở một cửa hàng nhỏ cho họ. Cậu cứ an tâm ra đi. Kiếp sau, chúng ta vẫn sẽ là anh em tốt!”

Ngày đó, khi tạm biệt Lữ Hiểu, tôi đã lén nhét một ít tiền vào túi tên này. 

Tôi biết cậu ấy cũng khó khăn, nên muốn giúp được bao nhiêu thì giúp. 

Tôi và Lữ Hiểu là bạn học đại học, mẹ cậu ấy mắc bệnh nặng khi cậu ấy còn đang học. 

Khi đó, do thành tích học tập xuất sắc, tôi đã nhận được nhiều học bổng và đã cho cậu ấy vay tất cả số tiền đó.