Chương 10 - Ký Xong Đơn Ly Hôn, Tôi Biến Thành Nữ Phụ Độc Ác

Căn hộ của David là một căn hộ nhỏ xinh, mang đậm phong cách Anh quốc, ấm cúng và tinh tế.

Anh ấy tự tay chuẩn bị những món bánh ngọt xinh xắn, pha một bình trà thơm nồng.

“Trần… ở Trung Quốc em đã có bạn trai chưa?” David hỏi tôi.

“Không có.” Tôi thành thật đáp. “Còn anh thì sao?”

“Cũng chưa có.” David nhìn tôi, ánh mắt thoáng chút ngại ngùng. “Thật ra… anh muốn hỏi em…”

Đúng lúc ấy, điện thoại tôi vang lên.

Là một số Trung Quốc.

“Xin lỗi, để em nghe máy một lát.”

“Alo?”

“Tiểu Vũ, là anh, Giang Thừa Trạch đây.”

Tôi khựng lại — số này không phải của Giang Thừa Trạch.

“Anh đổi số à?”

“Ừ.” Giọng anh mệt mỏi, có chút nặng nề. “Tiểu Vũ, anh muốn gặp em một lần.”

“Em đang ở nước ngoài.”

“Anh biết… anh đã đến London rồi.”

Tôi chết sững: “Anh đến London làm gì?!”

“Để gặp em.”

Bình luận bắt đầu cuộn trào:

【Trời ơi! Giang tổng bay qua tận London!】

【Đây là truy thê xuyên quốc gia đấy hả?!】

【Trần Tư Vũ, cúp máy mau! Đừng bị lay động!】

“Giang Thừa Trạch, anh điên rồi à?” Tôi hạ giọng, nghiến răng. “Chúng ta đã kết thúc rồi.”

“Tiểu Vũ, anh có chuyện rất quan trọng muốn nói với em. Về sự thật khi chúng ta kết hôn năm đó.”

“Sự thật gì?”

“Không nói rõ được qua điện thoại. Gặp nhau đi. Anh đang ở trước cổng bệnh viện em.”

Tôi quay sang nhìn David, thấy anh đang nhìn tôi đầy băn khoăn.

“Xin lỗi, David. Em có việc gấp cần giải quyết.”

“Em cần anh đi cùng không?” David quan tâm hỏi.

“Không cần đâu. Em tự lo được.”

Rời khỏi nhà David, tôi vội vã đến bệnh viện.

Đúng như lời anh nói, Giang Thừa Trạch đang đứng ở cổng, khoác áo khoác tối màu, cả người gầy sọp, vẻ mặt tiều tụy hẳn.

“Anh thật sự bay sang London rồi à?” Tôi bước tới.

“Phải.” Anh nhìn tôi, trong mắt là ánh nhìn dịu dàng mà tôi chưa từng thấy trước đây. “Tiểu Vũ, em gầy đi rồi.”

“Nói đi, sự thật gì?”

Tôi không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề.

Anh im lặng một lát rồi mở miệng: “Cuộc hôn nhân năm đó… thật ra không phải do ba anh bị bệnh.”

“Ý anh là gì?”

“Đúng là ba anh bị bệnh, và em cũng thật sự đã cứu ông ấy. Nhưng chuyện kết hôn… là do chính anh đề nghị.”

Tôi cau mày: Tại sao?”

“Vì… anh đã quen biết em từ trước.” Ánh mắt anh sâu lắng. “Tiểu Vũ, em còn nhớ vụ tai nạn y khoa mười năm trước không?”

Tôi khựng lại, hồi tưởng một lúc: “Ý anh là… vụ tai nạn khiến một gia đình mất con?”

“Đúng.” Giang Thừa Trạch gật đầu. “Đứa bé đó… là con trai anh.”

Tôi bàng hoàng.

Mười năm trước, khi tôi còn là bác sĩ thực tập, đã tham gia một ca phẫu thuật tim cho trẻ nhỏ. Vì sơ suất của bác sĩ chính, đứa bé tử vong ngay trên bàn mổ.

Người cha đã nổi điên, kiện cáo rùm beng, nhưng sau cùng bệnh viện chỉ bồi thường rồi khép lại mọi chuyện.

“Đứa bé đó… là con anh?” Tôi không tin nổi.

“Phải.” Giang Thừa Trạch nhìn tôi, đau khổ khôn cùng. “Nó tên là Giang Tiểu Bắc. Năm đó chỉ mới năm tuổi.”

Dòng bình luận như vỡ òa:

【Cái gì cơ?! Giang tổng và Trần Tư Vũ đã gặp nhau từ 10 năm trước?!】

【Cú twist này thật sự quá sốc!】

【Không ngờ đằng sau cuộc hôn nhân đó lại có một bi kịch lớn như vậy…】

【Vậy ra Giang tổng cưới Trần Tư Vũ là để báo thù sao?!】

【Cú twist này thật sự quá nặng nề…】

【Giang tổng cũng là một nạn nhân! Nhưng liệu Trần Tư Vũ có thể tha thứ được không?】

“Vậy ra… anh cưới tôi chỉ để trả thù?” Tôi nhìn anh, giọng rất nhẹ, nhưng câu hỏi lại nặng nề như một nhát dao.

“Lúc đầu đúng là như thế.” Giang Thừa Trạch không phủ nhận. “Anh muốn đến gần em, muốn em cũng cảm nhận cảm giác mất đi người mình yêu quý là như thế nào.”

“Nhưng sau đó…”

“Sao?” Tôi hỏi.

“Sau đó… anh phát hiện ra, trong tai nạn y khoa năm đó, em cũng là người bị tổn thương.” Giang Thừa Trạch khẽ cúi đầu. “Anh điều tra lại mọi chuyện. Em khi ấy chỉ là một bác sĩ thực tập, hoàn toàn không có quyền quyết định. Em thậm chí đã từng đề nghị thay đổi phương án mổ — nhưng bị bác sĩ chính gạt bỏ.”

“Và quan trọng hơn hết… anh phát hiện mình đã yêu em.”

Tôi lặng im nghe, trong lòng là một mớ hỗn độn.

Thì ra, cuộc hôn nhân này từ đầu… đã được xây dựng trên một lời nói dối.

“Vậy suốt ba năm qua anh lạnh nhạt với tôi… là vì đang tự giày vò bản thân?” Tôi hỏi.

“Phải.” Giang Thừa Trạch đau khổ thừa nhận. “Anh yêu người mà mình từng định trả thù. Anh cảm thấy tội lỗi, giằng xé. Vừa muốn đến gần em… lại sợ sẽ tổn thương em.”

“Còn Lâm Tiểu Tiểu thì sao?”

“Cô ấy là một sự trốn tránh.” Anh nói. “Lúc ấy anh đang bế tắc vì cảm xúc của chính mình. Sự dịu dàng của cô ấy khiến anh lầm tưởng rằng mình có thể quên em.”

“Nhưng anh đã sai. Dù có trốn thế nào, trong lòng anh vẫn chỉ có em.”

Dòng bình luận hiện lên dồn dập:

【Sự thật này quá nặng nề rồi…】

【Giang tổng cũng là người bị tổn thương… nhưng cách anh ấy làm lại quá sai lầm.】

【Liệu Trần Tư Vũ có thể tha thứ không?】