Chương 18 - Kỷ Vũ Đình

Mở hà bao ra, bên trong có ba mươi lượng bạc vụn, còn có hai tờ ngân phiếu năm mươi lượng, chỉ trong chốc lát, trên tay các nàng đã có hơn hai trăm hai, đây mới là chuyện làm cho Tô ma ma ngừng khóc mà cười, dè dặt dùng khăn gói kỹ, cho vào trong tủ quần áo đặt trong phòng của Kỷ Vũ Đình.

Kỷ Vũ Đình không đưa cho Tô ma ma toàn bộ số bạc mà Kỷ Lâm cho nàng, thứ nhất là sợ doạ bà hỏng mất, bởi vì Kỷ Lâm cho nàng ước chừng ba trăm lượng ngân phiếu, hiện đưa một trăm lượng cho Tô ma ma, còn có thể nói là do bán cầm mà có được, nếu lại nhiều hơn thì nhất định Tô ma ma sẽ hoài nghi.

Bên ngoài truyền đến động tĩnh, Kỷ Vũ Đình làm cho Tô ma ma thu lại sắc mặt vui mừng. Từ bên ngoài truyền đến thanh âm của Lục Hoàn:

"Tam cô nương, người không thể đi vào, phải chờ ta thông báo một tiếng."

Giọng nói của Kỷ Ý Hàm cũng truyền vào: "Đùa gì vậy, ta đi vào gặp nàng ta, còn phải thông báo? Tránh ra!"

Kỷ Vũ Đình nhìn Tô ma ma, Tô ma ma liền đi tới bên cạnh cửa hướng phía ngoài nói: "Lục Hoàn, để Tam cô nương tiến vào."

"Hừ." Kỷ Ý Hàm nặng nề hừ một tiếng.

Tiếp đó nàng ta nghe thấy từng tiếng bước chân đi tới trước cửa, ngẩng mặt nhìn vào trong thì thấy Kỷ Vũ Đình từ bên trong đi ra, xinh đẹp yêu kiều, trên khóe miệng còn nở nụ cười động lòng người. Kỷ Ý Hàm đứng thẳng lưng, hôm nay nàng ta mặc áo gấm tơ lụa màu xanh nhạt, trên tay đeo một chiếc vòng tay có tơ vàng tinh xảo, chải búi tóc đơn giản, nhưng trên đầu lại mang mấy thứ đều là đồ quý giá, quý trọng nhất là những bông hoa nhỏ bao toàn bộ tóc, xung quanh khảm đủ loại bảo thạch, mỗi viên đều to bằng móng tay áp út, phú quý bức người.

Chỉ thấy Kỷ Ý Hàm được nha hoàn của nàng ta là Phấn Đào cùng Phấn Bích đỡ tay, làm bộ làm tịch đi vào phòng của Kỷ Vũ Đình, từ lần đầu tiên nàng ta gặp Kỷ Vũ Đình liền cảm thấy không thích nàng, bởi vì nàng ta tự cho là mình xinh đẹp, ở trong phủ này không ai có thể sánh bằng, nhưng không nghĩ đến lại xuất hiện một Kỷ Vũ Đình, loại tiện nhân này thế nhưng lại càng ngày càng giống người. Mấy ngày qua, mọi người trong phủ luôn miệng bàn tán Kỷ Vũ Đình xinh như thế nào, đẹp ra sao. Mới mấy ngày trước đây mấy người này vẫn đều là khen nàng ta đấy. Nói thế nào nàng ta cũng không nuốt trôi cục tức này.

Sau khi liếc nhìn xung quanh hai ba lần, Kỷ Ý Hàm mới nói ra ý định hôm nay đến đây.

"Nghe nói ngươi được tặng một cây đàn tốt? Để ở nơi nào ? Lấy ra cho ta xem một chút."

Kỷ Vũ Đình cười cười, cố tình không để ý tới vẻ mặt khinh miệt của Kỷ Ý Hàm, đưa tay ra dấu xin mời với nàng ta, ý bảo nàng ta đi vào bên trong. Kỷ Ý Hàm trông thấy cây cầm để ở đầu giường, không đợi Kỷ Vũ Đình cho phép, liền tiến lên phía trước, đem cây cầm lật tới lật lui nhìn một hồi, lúc này mới bĩu môi nói ra:

"Hừ, ta còn tưởng là cầm tốt, nhưng cũng chỉ là một cây cầm bình thường không danh không tiếng gì." Để xuống cây cầm, nàng ta lại đưa tay lướt trên dây đàn, âm thanh như nước chảy mây trôi thoát ra, ngược lại khiến người kinh diễm một phen.

Kỷ Ý Hàm cũng học qua đàn cầm, sở trường của nàng ta là tỳ bà, nhưng cũng không trở ngại cho việc nàng ta nghe hiểu tiếng đàn, nàng ta hiểu cây cầm này của Kỷ Vũ Đình chính là một cây cầm tốt, con ngươi đảo một vòng, liền xoay người lại nói với Kỷ Vũ Đình:

"Loại cầm nát như thế này mà ngươi cũng không biết xấu hổ bày ở trong phòng? Chỗ ta có một cây cầm tốt hơn cây cầm này của ngươi rất nhiều. Ta sẽ bảo người mang đến tặng cho ngươi, còn cây cầm này ngươi mau ném đi, ta nhìn thấy cũng thấy phiền lòng."

Nói xong liền liếc nhìn Phấn Bích, Phấn Bích đi theo hầu hạ Kỷ Ý Hàm cũng được nhiều năm, liền hiểu ý của cô nương nhà mình, định tiến lên ôm cây cầm, không ngờ bị Kỷ Vũ Đình cản lại, nàng nói:

"Tam tỷ tỷ cảm thấy nó là cây cầm nát, nhưng ta lại cảm thấy nó là cây cầm tốt, hơn nữa, đây là trong phòng ta, Tam tỷ tỷ nhìn thấy có phiền lòng hay không thì liên quan gì đến ta. Nếu thật sự cảm thấy phiền lòng, vậy ngươi sau này đừng đến trong phòng ta là được. Lục Hoàn, tiễn khách."

Kỷ Vũ Đình mặc dù ở trước mặt lão thái quân cùng Tam phu nhân là thuận theo, thế nhưng trước mặt những tỷ muội này, lại còn muốn nàng giống như trước đây nhẫn nhục chịu đựng, vì duy trì loại quan hệ tỷ muội nực cười này mà khắp nơi ẩn nhẫn, thì đấy là chuyện không có khả năng .

Huống chi, nàng cũng không có ý định cùng những tỷ muội này bồi đắp tình nghĩa tỷ muội gì, chỉ vì không đáng.

Sắc mặt Kỷ Ý Hàm một hồi xanh lại một hồi đỏ, trong phủ có nhiều cô nương như vậy, nhưng cũng không có ai giống như Kỷ Vũ Đình không hề nể mặt như vậy, nàng ta tức giận giậm chân một cái tay chỉ vào Kỷ Vũ Đình, nói:

"Được ngươi ăn cây táo, rào cây sung, thiệt thòi cho ta lúc trước còn đưa cho ngươi vòng tay để đeo, mà ngươi báo đáp ta như vậy sao? Đồ trong phòng của ngươi, ta nhìn liền thấy phiền lòng thì thế nào? Ta nhìn cây đàn này liền thấy phiền lòng, ngươi có tin hay không bây giờ ta liền đập hỏng nó, mà ngươi cũng không có cách gây khó dễ cho ta! Nhìn xem lão thái quân và nương ta sẽ giúp ai."

Kỷ Vũ Đình không muốn nói nhảm với nàng, hô một tiếng: "Lục Hoàn, Hương Cẩm, còn chờ gì nữa?" Tô ma ma liên tục ở bên cạnh ra dấu với Kỷ Vũ Đình, ý bảo không cần phải phát sinh xung đột, thế nhưng tựa hồ Kỷ Vũ Đình cũng không nhìn thấy, vẫn ngẩng đầu hướng phía ngoài kêu to.

Hương Cẩm ở ngoài cửa nhìn, không dám đi vào, Lục Hoàn muốn đi vào lại bị nàng ta kéo lại, Hương Cẩm liên tục lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Đây chính là Tam cô nương. So với cô nương còn lớn hơn."

Lục Hoàn suy nghĩ một chút, rút tay mình về, nói với Hương Cẩm một câu: "Ngươi là nô tỳ của Tam cô nương hay là Tứ cô nương ? Ngươi không đi, ta đi."

Ở trong phòng tạp dịch làm việc từ nhỏ, Lục Hoàn mặc dù tuổi không lớn lắm, nhưng lực tay vẫn có. Huống chi, Kỷ Ý Hàm cũng không nghĩ rằng Kỷ Vũ Đình sẽ cự tuyệt, nha hoàn của nàng cũng là đồ ngốc, mắt thấy các nàng bị đẩy ra cửa, Kỷ Ý Hàm chỉ cảm thấy tức mà không biết phải làm gì, nhìn khuôn mặt đầy nghiêm túc của Kỷ Vũ Đình, trong ánh mắt lóe lên u ám, phảng phất chỉ cần Kỷ Ý Hàm dám động cầm của nàng, thì nàng sẽ liền nhào lên cắn đứt cổ họng của nàng ta.

Kỷ Ý Hàm thấy chùn chân, hơn nữa hai nha hoàn của nàng ta đều đã bị đuổi ra khỏi cửa, nếu nàng ta ở lại thì nhất định sẽ chịu thua thiệt.

Thối lui đến cạnh cửa, nàng ta càng nghĩ càng không phục, thấy cạnh cửa bày một bình sứ Thanh Hoa lớn, hạ quyết tâm, nhấc chân đạp một phát khiến bình hoa rơi xuống, vỡ tan dưới đất….