Chương 14 - Kỷ Vũ Đình
Kỷ Vũ Đình chọn một bộ váy áo bằng lụa trắng có thêu hoa mẫu đơn, vốn chính là may cho Nhị cô nương nhưng lại bị nhỏ, mặc ở trên Kỷ Vũ Đình lại thành hơi rộng, thế nhưng cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của nàng. Lúc nào Tô ma ma cũng cảm thán, Tứ cô nương nhà nàng cho dù có khoác lên cái bao bố cũng giống như thiên tiên hạ phàm .
Đúng là cho dù Kỷ Vũ Đình mặc cái gì, cũng sẽ không che khuất được sắc đẹp rực rỡ của nàng.
Sau khi mặc vào quần áo mới, đeo khuyên tai mã não mà Kỷ Thanh Di tặng nàng hai ngày trước, Kỷ Vũ Đình vui vẻ đi tới Tùng Hạc Viện. Tam phu nhân đang hầu lão thái quân sao chép kinh phật. Sau khi nha hoàn đi vào thông truyền, Kỷ Vũ Đình đứng đợi một lúc ở dưới mái hiên thì mới được đi vào. Nhìn thấy lão thái quân cùng Tam phu nhân, Kỷ Vũ Đình hành lễ tạ ơn.
Tam phu nhân từ gian trong đi ra, đánh giá Kỷ Vũ Đình một vòng từ trên xuống dưới, cười nói: "Ân, chung quy so ra vẫn là do xinh đẹp, chỉ cần thay đổi cách ăn mặc xác thực trông càng thêm rực rỡ loá mắt. Lão thái quân người nói xem có phải hay không?"
Lão thái quân đeo kính phương Tây liếc nhìn Kỷ Vũ Đình, nhưng không nói gì, lại tiếp tục híp mắt sao chép kinh thư.
"Chỗ ở có thấy hài lòng không? Thanh tỷ nhi bị ta sủng hư, tính tình có chút nóng nẩy, các ngươi sau này ở cùng nhau, cần phải giúp đỡ lẫn nhau, đừng giận dỗi, nên biết cư xử khéo léo, có hiểu không?"
Tam phu nhân vừa nói chuyện, vừa dùng tay vuốt ve mái tóc của Kỷ Vũ Đình, thật sự giống như một vị trưởng bối từ ái. Kiếp trước Kỷ Vũ Đình chưa bao giờ cảm thụ được tình thân, cho nên lần đầu tiên gặp mặt nàng đã sa lầy vào sự dịu dàng giả nhân giả nghĩa này của Tam phu nhân. Nếu như về sau bà ta không làm chút chuyện thì có lẽ Kỷ Vũ Đình sẽ kính trọng bà ta cả đời.
Nàng đáp: "Dạ, Tứ nha đầu ghi nhớ dạy dỗ của thím.”
Ngay sau hôm Kỷ Vũ Đình vào ở Linh Lung Các, xe ngựa thư viện Như Ý của Lưu lão tiên sinh đã đến đợi ở trước cửa phủ.
Sau khi Kỷ Vũ Đình bẩm báo lão thái quân cùng Tam phu nhân, nàng để mặt mộc mà đi, tuy không trang điểm nhưng cũng không có chút nào giảm đi sự rực rỡ. Nàng mang theo Lục Hoàn, ngồi lên xe ngựa. Trong xe Kỷ Vũ Đình dặn dò Lục Hoàn, gặp chuyện nhất định phải bình tĩnh, không thể hoảng loạn. Lục Hoàn cái hiểu cái không gật đầu.
Đến thư viện Như Ý, Kỷ Vũ Đình đội mũ che mặt lên, xuống xe ngựa, được một thư đồng dẫn nàng vào trong, đổi giày ổn định chỗ ngồi, thư đồng đưa nàng vào một thư phòng lịch sự tao nhã nằm ở cuối hành lang bằng gỗ, sau khi dâng trà thì liền rời đi.
Kỷ Vũ Đình cởi xuống mũ che mặt, ngồi quỳ xuống, trong lòng thấy hơi thấp thỏm, cũng không dám liếc mắt nhìn lung tung[1]. Chờ một lát sau, trên hành lang liền truyền đến tiếng bước chân, Kỷ Vũ Đình vội vàng đứng lên, đứng ở bên cạnh cửa, nàng cho rằng người đến chính là Lưu lão tiên sinh, thật không nghĩ đến lại nhìn thấy một đôi hài cùng áo bào của một nam nhân trẻ tuổi, nàng chậm rãi đưa mắt nhìn lên thì thấy một gương mặt tuấn tú in vào trong mắt nàng.
[1] Gốc: hết nhìn đông rồi lại nhìn tây
Chỉ thấy người nọ khóe miệng hàm ý cười, lông mày tuấn dật bất phàm, đôi mắt hoa đào tuấn tú hàm chứa vui vẻ nồng đậm, dáng vẻ trùng với hình bóng ôn nhu ở trong trí nhớ của nàng. Vẻ đẹp của người này rất ôn nhu, không gai góc, ôn nhuận như ngọc, làm người ta hết sức thoải mái, chỉ thấy người này cười hỏi, thanh âm cũng hết sức dễ nghe.
"Như thế nào, không nhận biết ta?"
Kỷ Vũ Đình vẫn còn chưa kịp tỉnh lại từ trong khiếp sợ nên không có phản ứng, Lục Hoàn kéo kéo ống tay áo của nàng, trong lúc nhất thời, trong lòng Kỷ Vũ Đình ngũ vị tạp trần, uỷ khuất của kiếp trước cùng đời này như nước sông vỡ đê mà tràn ra, rốt cuộc nàng không kìm nén được, thoáng cái liền nhào vào vòng ôm ấp của thiếu niên kia, lớn tiếng hô:
"Ca ca."
Người này đúng là huynh trưởng của Kỷ Vũ Đình, Kỷ Lâm.
Hoá ra, Lưu lão tiên sinh là được Kỷ Lâm nhờ vả, mới chủ động đến Kỷ gia cầu kiến Kỷ Vũ Đình, đây là điểm mà lúc trước Kỷ Vũ Đình nghĩ mãi không ra. Cứ cho là nàng tấu khúc đàn cũ của mẫu thân, nhưng cầm kỹ chưa thạo, làm sao sẽ hấp dẫn được sự chú ý của Lưu lão tiên sinh, khiến ông tự mình đến cửa đây?
Nếu đây tất cả đều do Kỷ Lâm nhờ vả, vậy thì cũng không có gì để nói.
Cho đến bây giờ, Kỷ Vũ Đình mới khó có thể tin được mà thở dài, đời trước nàng tự cho là thông minh cự tuyệt Lưu lão tiên sinh, không nghĩ tới thế nhưng hoá ra là cự tuyệt chính ca ca của mình. Kỷ Lâm là con trai trưởng Đại phòng, thế nhưng vì đại phòng xảy ra chuyện như vậy, nên hắn đã không có cách nào quay trở lại Kỷ gia, chỉ có thể thông qua cách làm mạo hiểm như vậy để gặp mặt nàng. Mà đời trước, nàng không biết sự tình đằng sau việc này, một mực làm theo suy nghĩ của riêng mình, cuối cùng đánh mất đi giao tình với người thân cận nhất trên thế gian này.
Sau khi Lâm thị bị nhốt, nàng một mình một người sống ở Nguyệt Ngọc Uyển, chỉ có ca ca thường xuyên ghé thăm, mang cho nàng đồ ăn ngon cùng các đồ chơi thú vị. Thế nhưng qua tiếp vài năm, ca ca từng ngày lớn lên, không thể lưu lại trong phủ, lúc này mới bị Kỷ gia viện lý do vì việc học đưa đi thư viện, từ đó cắt đứt lui tới với nàng.
Nhớ tới đời trước ca ca vô duyên vô cớ đánh nhau gây chuyện với người khác, bị đuổi ra khỏi thư viện, tất nhiên cũng không phải là trùng hợp, nhất định toàn bộ là do có người cố ý hãm hại, nếu không, tại sao từ đó ca ca lại biến mất không có tin tức. Cứ coi như là hắn đã thực sự ra biển, vậy có bao nhiêu người cũng ra biển, nhưng tại sao lại chỉ có một mình hắn là chưa từng trở về.