Chương 6 - Ký Ức Xoá Nhòa
40
Cố Vọng Châu nói được làm được.
Anh ta thật sự bám riết không rời, chỉ cần tôi ra khỏi nhà, bảo vệ của anh ta lập tức báo tin. Tôi đi làm, anh ta không ngại chờ bên ngoài. Tôi bị quấy rầy đến phát bực, nhưng anh ta không những không lùi bước, còn bày ra vẻ đáng thương:
“Anh sợ chỉ cần anh lơ là một chút, em sẽ biến mất khỏi thế giới của anh một lần nữa.”
Tôi báo với sư huynh, kết luận nhận được là:
Tinh thần Cố Vọng Châu không ổn định.
Cũng đúng.
Trước đây, bệnh rối loạn cảm xúc của anh ta từng cải thiện, là nhờ sự đồng hành của tôi. Giờ tái phát, cũng khó mà kiểm soát.
Bất đắc dĩ, tôi gọi cho ông nội Cố. Ông đích thân đến Bắc Kinh, trước mặt tôi quất mạnh một roi vào Cố Vọng Châu, giận dữ quát:
“Mày bám lấy Thanh Nham như vậy thì có ích gì? Là do mày tự làm ra chuyện khốn nạn, khiến Thanh Nham hiểu lầm, mày không tự nhận ra sao?”
Ông tức giận đến run cả người, từng lời mắng chửi đều chứa đựng sự thất vọng. Nhưng câu nào cũng ngầm ám chỉ đó chỉ là ‘hiểu lầm’.
Con người luôn có lòng thiên vị.
Tôi lặng thinh, không lên tiếng.
Cuối cùng, ông tức đến mức ngất xỉu, phải nhập viện. Tỉnh lại, ông yêu cầu gặp riêng tôi.
Nhìn bảo vệ đứng hai bên, tôi không còn lựa chọn nào khác.
41
Đến bệnh viện, ông nội Cố trước tiên xin lỗi tôi, thừa nhận ép tôi đến bằng cách này là không đúng. Sau đó, đuổi hết mọi người ra ngoài, chỉ còn lại tôi và ông.
Cửa phòng vừa đóng, ông liền nước mắt lưng tròng, tha thiết cầu xin:
“Thanh Nham, cháu không mất trí nhớ, đúng không? Nếu thật sự mất trí, cháu đã không thể thờ ơ khi ông ngất đi như vậy.”
Suy luận của ông quá sắc bén, suýt nữa làm tôi không giữ vững được, nhưng tôi vẫn giả vờ không hiểu.
Ông nói đến khô cả miệng, tôi vẫn không phản ứng. Cuối cùng, ông thở dài, gửi như từ bỏ hy vọng. Nhưng vẫn nắm lấy cơ hội cuối cùng, nhẹ giọng khuyên nhủ:
“Cháu cũng biết tính cách của Vọng Châu, nếu nó không chịu buông tay, cháu cũng không thoát khỏi nó. Hãy cho nhau một cơ hội cuối cùng, được không? Thanh Nham, với bộ dạng này của cháu, Vọng Châu sẽ không bao giờ chịu thả cháu đi đâu.”
Cuối cùng, tôi đồng ý với lời khuyên của ông.
Tôi sẽ trở về sống với Cố Vọng Châu trong một tháng.
Trong một tháng, bất kể tôi có nhớ lại hay không, quyết định của tôi sẽ được tôn trọng tuyệt đối.
42
Khi máy bay hạ cánh xuống sân bay, Cố Vọng Châu bắt đầu kể về nơi này. Tôi liếc mắt lạnh lùng, ngắt lời:
“Cố Vọng Châu, tôi chỉ không nhớ anh, chứ không phải mất trí nhớ.”
Nụ cười bên môi anh ta nhạt dần.
Đột nhiên, anh ta chỉ về một vị trí trên biển quảng cáo:
“Năm ngoái, khi chuyến bay gặp sự cố, em khóc suốt quãng đường chạy đến sân bay, còn nhớ không?”
Tôi nhìn theo hướng anh ta chỉ.
Chữ “J” lớn lơ lửng trên không trung, vẫn giống hệt như ngày ấy, nhưng cột biển quảng cáo đã không còn tấm áp phích cũ.
Sự kiện ấy, tôi tất nhiên nhớ rõ.
Lúc đó, tôi đang làm việc tại phòng khám, bất ngờ nghe tin một chuyến bay gặp nạn. Và Cố Vọng Châu, người đang đi công tác, chính là khách trên chuyến bay đó.
Điện thoại anh ta tắt máy, tôi không liên lạc được với anh ta. Cả người tôi như phát điên, vừa khóc vừa lao đến sân bay. Suốt quãng đường, nước mắt tôi không ngủng rơi.
Tôi chưa bao giờ tin vào thần thánh, nhưng lúc đó, tôi cầu nguyện tất cả những vị thần mà tôi có thể nghĩ đến.
Khi đến sân bay, nhận được tin chính thức rằng chuyến bay thật sự gặp nạn, tôi choáng váng, suýt nữa thì ngất xỉu. Chính ông nội Cố là người giữ tôi tỉnh táo, bảo tôi chờ đợi hãng hàng không xác nhận danh sách hành khách.
Khoảnh khắc chờ xác nhận, mỗi giây dài như một thế kỷ.
Xung quanh tôi, toàn là tiếng khóc gào thảm thiết, họ đều là người thân của các hành khách. Ai cũng cầu mong rằng người thân mình không có trên chuyến bay đó.
Thậm chí, có người quỳ rạp xuống sàn, miệng không ngủng lẩm bẩm về tin nhắn cuối cùng mà người thân gửi cho họ trước khi cất cánh.
Giữa cái nắng oi bức của mùa hè, tôi lạnh đến mức run lẩy bẩy. Khóc đến không nói rõ lời, nhưng vẫn liều mạng hỏi ông nội Cố:
“Ông ơi, lúc cất cánh, Cố Vọng Châu có nhắn tin cho ông không? Anh ấy không nhắn gì cho con cả. Có thể… có thể anh ấy không đi chuyến bay đó, đúng không?”
Một đời trải qua sóng gió, ông nội Cố kiềm nén cảm xúc, gật đầu:
“Đúng vậy, Cố Vọng Châu không nhắn gì cho ông.”
Đây chính là sợi dây niềm tin duy nhất giữ tôi không Cốc ngã.
Nhưng đến khi danh sách hành khách được công bố, thế giới của chúng tôi sụp đổ.
Tên Cố Vọng Châu có trên danh sách.
Đầu óc tôi quay cuồng, một cơn đau xé toạc lồng ngủc, máu trào lên cổ họng, tôi phun ra một ngụm máu tươi.
Hoá ra, khi con người đau đớn đến cực hạn, trái tim thật sự có thể vỡ vụn.
Vệ sĩ đỡ lấy tôi.
Ông nội Cố dù bản thân cũng suy sụp, vẫn cố gắng tiếp thêm sức mạnh cho tôi:
“Chỉ cần chưa tìm thấy thi thể, thì vẫn còn hy vọng.”
Nhưng đúng lúc này, điện thoại tôi reo lên, tên Cố Vọng Châu hiển thị trên màn hình. Tôi chớp mắt nhiều lần, không dám tin đây là sự thật.
Tay tôi run bần bật, đến mức không cầm nổi điện thoại. Cuối cùng, vệ sĩ không chờ được, giúp tôi bắt máy.
“Thanh Nham, anh nghe nói chuyến bay anh đặt trước gặp sự cố. Anh vừa sửa xong điện thoại, bây giờ mới biết tin.”*
Tôi khóc như một kẻ ngốc, nức nở đến không thể nói tròn câu. Sau đó, tôi đứng chờ ở sân bay, đến khi thấy Cố Vọng Châu bình an trở về.
Nhìn thấy anh ta, tôi như một đứa trẻ, lao đến ôm chầm lấy anh ta.
“Em yêu anh, Cố Vọng Châu. Em siêu siêu siêu yêu anh!”
Nhưng anh ta chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, lãnh đạm như một cỗ máy không có cảm xúc.
Lên xe, ông nội Cố đùa cợt, kể lại bộ dạng khóc không ra hơi của tôi. Còn nói, tôi đau lòng đến mức nôn ra máu, suýt làm ông sợ chết khiếp.
Tôi đỏ mặt, nhưng không phủ nhận.
Cố Vọng Châu siết nhẹ lấy tay tôi, nhưng ánh mắt lại hướng ra ngoài cửa sổ. Tôi siết chặt tay anh ta, hạnh phúc ngắm nhìn gượng mặt anh ta nghiêng nghiêng.
Anh ta còn sống.
“Tốt quá rồi.”
Ông nội Cố cười hỏi:
“Hai đứa khi nào thì định ngày đây?”
Tôi tim đập lỡ một nhịp, ánh mắt tràn đầy mong đợi nhìn Cố Vọng Châu, nhưng anh ta đánh trống lảng. Tôi hơi thất vọng, nhưng cũng tự an ủi:
“Chúng chau còn trẻ, không cần vội.”
Tôi còn chủ động nói với ông nội Cố rằng chúng tôi không gấp gáp.
Tôi nhìn chằm chằm vào chữ “J” to lớn.
Ký ức rõ ràng như một thước phim từng khung hình nối tiếp nhau, tạo thành một câu chuyện hoàn chỉnh.
Giống như một người ngoài cuộc, nhìn thấy chính mình đã yêu Cố Vọng Châu đơn phương đến mức nào.
Tôi thu lại ánh mắt, lạnh nhạt liếc nhìn anh ta, bình thản nói:
“Không nhớ.”
Nói xong, tôi bước đi, hướng về cửa sân bay.
43
Cố Vọng Châu bám sát phía sau.
Trên đường đi, anh ta chỉ trỏ khắp nơi, liên tục lải nhải. Tôi nhắm mắt, lạnh nhạt nhắc nhở lần nữa:
“Cố Vọng Châu, tôi đã nói rồi, tôi không bị mất trí nhớ, tôi chỉ đơn giản là không nhớ riêng anh.”
Hai chữ “riêng anh”, tôi cố tình nhấn mạnh.
Cuối cùng, anh ta cũng chịu im lặng.
Không gian trong xe trở nên tĩnh mịch.
Một lát sau, Cố Vọng Châu bảo tài xế bật nhạc.
Là bài “Hãy dành những năm tháng dài bên em” của Trần Dịch Tấn —– Bài hát tôi từng yêu thích nhất.
Lời bài hát, tựa như phiên bản hoàn hảo của chính tôi trước kia.
“陪伴是最长情的告白。”
(Đồng hành là lời tỏ tình dài lâu nhất.)
Những ngày anh ta phát bệnh, tôi luôn ở bên cạnh. Hết lần này đến lần khác, kiên nhẫn an ủi anh ta. Kéo anh ta ra khỏi vực sâu của chứng rối loạn cảm xúc.
“陪伴你,一直到故事给说完。”
(Bên anh, cho đến khi câu chuyện được kể trọn vẹn.)
Tôi từng nghĩ rằng chúng tôi sẽ mãi bên nhau, cùng nhau ngắm nhìn thế gian. Nhưng cuối cùng, tất cả chỉ là ảo tưởng của tôi.
người mà anh ta muốn ở bên, không phải tôi. Tôi chỉ là cây gậy chống khi anh ta bị què chân, là chó dẫn đường khi anh ta mù lòa, là người mà anh ta luôn mặc định rằng sẽ luôn có mặt bất cứ khi nào anh ta cần.
Nhưng anh ta chưa từng nghĩ, dù tôi yêu anh ta nhiều đến đâu, tôi vẫn có giới hạn.
Trái tim anh ta không trong sạch, anh ta vẫn thiên vị người khác.
Mất đi đứa con, giữa chúng tôi vĩnh viễn không còn khả năng nào nữa.
Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, phá tan bầu không khí trĩu nặng của bài hát. Tôi từ từ mở mắt, nhìn vào màn hình hiển thị tên Dung Hán . Do dự một chút, tôi vẫn bắt máy.
Chưa kịp lên tiếng, giọng nói gấp gáp đã vang lên từ đầu dây bên kia:
“Du Thanh Nham, cô rời khỏi Bắc Kinh rồi sao?”
“Ừm, tôi có việc riêng quan trọng cần giải quyết.”
“Vậy còn tôi thì sao?”
Giọng Dung Hán ngập tràn tuyệt vọng:
“Tôi không thể sống thiếu cô.”
“…”
Tôi xoa trán, điều chỉnh hơi thở, cố gắng giải thích một lần nữa:
“Dung tiên sinh, tôi đã bàn giao lại toàn bộ cho đồng nghiệp. Tôi cũng đã gửi tin nhắn thông báo cho anh trước đó. Tôi rất xin lỗi, nhưng việc điều trị của anh phải tạm dừng.”
“Không thể tạm dừng! Không thể nào! Du Thanh Nham, tôi đã mấy chục giờ không ngủ được rồi!”
Cuối cùng, không thể thuyết phục được anh ta,Dung Hán quyết định đến đây tìm tôi. Và để tiện gặp gỡ, chúng tôi có thể sẽ phải ở cùng một khách sạn.
Bên cạnh, sắc mặt Cố Vọng Châu đen kịt. Đến khi tôi cúp máy, anh ta mới lạnh lùng lên tiếng:
“Em định ở khách sạn?”
Tôi bình tĩnh đáp:
“Cố Vọng Châu, ông nội anh đã hứa với tôi rồi. Trong một tháng này, tôi có thể ở khách sạn.”
Nếu không thì sao?
Chẳng lẽ ở đâu?
Ở trong căn nhà từng là “tân hôn” của chúng tôi sao?
Căn nhà đó là món quà mà ông nội Cố tặng chúng tôi, nhưng giữa tôi và Cố Vọng Châu, hôn ước đã đơn phương bị hủy bỏ, căn nhà đó không còn liên quan gì đến tôi nữa.
Chúng tôi nhìn nhau chằm chằm.
Cố Vọng Châu ép giọng xuống, thấp giọng nói:
“Em có thể ở nhà, anh sẽ về ở nhà tổ.”
“Không cần.”
“Vì sao?”
“Vì tôi không thích ở nhà của người lạ.”
“Thanh Nham, em nhất định phải đâm dao vào tim anh như vậy sao?”
Ánh chiều tà hắt qua cửa kính chiếu lên gượng mặt anh ta, khiến vẻ yếu đuối cầu xin của anh ta trở nên cảm động đến lạ thường.
Tôi cũng từng nhìn anh ta bằng ánh mắt như vậy, khẽ khàng nói:
“Cố Vọng Châu, em lại thấy khó chịu trong bụng rồi, anh có thể đi bệnh viện với em không?”
Dạ dày tôi vốn dĩ rất nhạy cảm.
Lúc mới phát hiện có thai, chỉ cần đau một chút, tôi cũng lo sợ sẽ bị sảy thai, lần nào cũng nhờ Cố Vọng Châu đưa đi bệnh viện.
Lần thứ nhất, thứ hai, anh ta vẫn kiên nhẫn đi cùng. Nhưng đến lần thứ ba, anh ta bắt đầu mất kiên nhẫn.
Ban đầu, tôi còn nghĩ do tôi quá lo xa, khiến anh ta bị ảnh hưởng, nên dù lòng bất an, tôi vẫn cố gắng không nói ra.
Nhưng đến khi Đường Nguyệt quay về, tôi mới biết rằng: Sự mất kiên nhẫn của anh ta, chính là bắt đầu từ lúc anh ta biết cô ta sắp trở về.
Ha.
Tôi khẽ chớp mắt, đè nén cảm giác cay đắng trong lòng. Giọng điệu thản nhiên, không chút cảm xúc:
“Tôi chỉ đang nói sự thật. Cố Vọng Châu, với tôi bây giờ, chúng ta là hai người xa lạ.”
Anh ta cuống lên, lập tức phản bác:
“Anh chưa bao giờ đồng ý hủy hôn, vậy hôn ước vẫn còn hiệu lực!”
Đây cũng là một trong những lý do tôi đồng ý quay lại trong một tháng này.
Dù sao chúng tôi thực sự đã từng đính hôn, nếu tôi đơn phương hủy bỏ, Cố gia sẽ không chấp nhận.
Một tháng sau, nếu tôi vẫn giữ nguyên quyết định, ông nội Cố sẽ thay mặt Cố gia chính thức giải trừ hôn ước.
Nhưng tôi không nói điều này với Cố Vọng Châu, cũng không muốn tranh luận với anh ta.
Tôi ngả người vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi, Cố Vọng Châu vẫn cố gắng thuyết phục tôi về nhà ở. Tôi khẽ lên tiếng, không mở mắt:
“Cố Vọng Châu, nếu anh còn nói nữa, tôi sẽ lập tức quay về Bắc Kinh.”
Anh ta cuối cùng cũng im lặng, nhưng ngay sau đó, anh ta cầm điện thoại, gọi thư ký:
“Đặt thêm một phòng khách sạn cho tôi.”