Chương 2 - Ký Ức Xóa Nhòa Vẫn Yêu Anh
Vì sợ tôi nghi ngờ, mẹ cố tình dựng lên vô số dấu vết giả về sự tồn tại của ba.
Kể cả tin nhắn trò chuyện, mẹ cũng cẩn thận dàn dựng từng câu chữ.
Mỗi khi tôi nhắc đến ba, bà vẫn có thể nở nụ cười, vờ như không có chuyện gì.
Thậm chí còn chọc ghẹo, trách móc ba đôi câu, như thể ông vẫn đang ở nơi nào đó, chỉ là tạm thời không về được.
Lần này đến lần khác, mẹ tự đâm những nhát dao vào trái tim mình.
Chắc hẳn nó đã sớm rách nát không còn nguyên vẹn nữa.
Mỗi khi nghĩ đến những chuyện này, tôi đều không kiềm được mà tự tát mình vài cái.
Đáng tiếc là, cuối cùng, đứa bé ấy cũng không giữ được.
Tôi siết chặt vòng tay ôm mẹ thật lâu:
“Không có gì đâu, chỉ là con nhớ ba thôi. Mẹ, mình đi thăm ba nhé?”
Những khoảng ký ức trong tôi có thể bị một cục tẩy vô hình xóa sạch bất cứ lúc nào.
Nhưng may mắn thay, nó không thể mang ba mẹ tôi đi mất.
Chỉ đáng tiếc là, mỗi lần mở cuốn nhật ký, tôi đều phải chấp nhận lại một lần sự thật rằng—ba tôi đã không còn nữa.
“Con muốn đi thì chiều mình đi, mang theo chút đồ ba con thích ăn nhé.”
Tôi mang theo một chai rượu trắng, tiện thể lấy thêm hai chiếc ly.
Mẹ mỗi lần nhìn thấy bia mộ có tên ba cùng bức ảnh trên đó, đều sẽ khóc rất nhiều.
Nhưng tôi thì lại rất muốn đến.
Tôi sợ nếu lỡ đánh mất cuốn nhật ký, tôi sẽ không thể nhớ đường đến thăm ba nữa.
“Aiya, lại quên mua thuốc lá rồi.”
Mẹ lau nước mắt, rồi quay người bước ra ngoài:
“Mẹ đi mua hai bao, con ngồi đây nói chuyện với ba đi.”
Trong nhật ký của tôi, có một dòng ghi thế này:
【Mẹ lần nào cũng sẽ “quên” mua thuốc lá.】
Tôi biết, bà chỉ muốn để tôi có chút thời gian riêng tư với ba.
Cũng như không muốn để tôi nhìn thấy bà khóc.
Tôi rót hai ly rượu, nâng ly lên, bắt chước động tác của ba khi còn sống—
“Cạn ly nào, ba.”
“Ông già à, để con nói cho ba nghe, tửu lượng của con bây giờ khá hơn trước nhiều lắm.”
“Nghe nói con có thể uống được hai ly rồi.”
“Ba biết vì sao con nói ‘nghe nói’ không? Vì con không nhớ nổi nữa.”
Tôi dựa vào bia mộ, thì thầm cùng ba:
“Con rất sợ mẹ phát hiện ra chuyện này. Nhưng ngày nào cũng phải học thuộc nhật ký, thật sự rất mệt mỏi.”
“Ba à, con bắt đầu sợ rồi.”
“Ba nói xem, nếu một ngày nào đó con quên hết tất cả, thì mẹ sẽ ra sao đây?”
5
Tôi uống hai ly rưỡi nhưng vẫn chưa say.
Không biết nhật ký có viết sai không.
Nhưng chuyện tôi dễ đỏ mặt khi uống rượu thì chắc chắn đúng, vì giờ đây tôi cảm thấy cả gương mặt mình như đang bốc cháy.
Nhưng có một chuyện tôi đã quên mất.
Tôi lái xe đến đây.
Mà tôi đã uống rượu, nên không thể lái xe về được nữa.
Mẹ không nói gì, lập tức gọi điện thoại cho Trình Tẫn.
“Trình Tẫn, cậu có thể đến đón mẹ con tôi không? Tiểu Ức uống nhiều quá, không thể lái xe được.”
Tôi ngà ngà say, hoàn toàn không nhận ra chuyện này có gì không đúng.
Tựa đầu vào ghế xe, tôi cứ thế lơ mơ chờ đợi.
Rượu ngấm dần, khiến tôi rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh.
Trong cơn mơ màng, tôi nhìn thấy bóng dáng của Trình Tẫn.
Giọng tôi mơ hồ, bật ra một câu thì thầm:
“Mẹ ơi, chồng con đẹp trai quá.”
Trong cơn mơ màng, tôi bỗng nhớ ra—
Hình như tôi đã ly hôn rồi.
Vội vàng sửa lại một câu:
“Không, xấu muốn chết.”
Sau đó, tôi cố gắng tỉnh táo, muốn tìm cách đuổi Trình Tẫn đi.
Nhưng cuối cùng, tôi vẫn ngủ quên mất.
________________________________________
Khi tỉnh lại, Trình Tẫn đang ngồi trên ghế bên cạnh, lặng lẽ nhìn tôi.
“Anh không nói với mẹ sao?”
Tôi không nên nghi ngờ tính chính xác của cuốn nhật ký.
Hai ly rượu chính là hai ly.
Uống thêm nửa ly, chuyện chắc chắn sẽ hỏng bét.
“Xin lỗi, đã làm phiền anh rồi. Em sợ mẹ bị sốc, chỉ có thể nhờ anh giúp em che giấu một thời gian. Sau này em sẽ từ từ—”
Chưa nói hết câu, Trình Tẫn đột nhiên đứng dậy, nắm chặt lấy cằm tôi:
“Bạch Ức, em xem anh là gì? Lúc cần thì gọi, lúc không cần thì đuổi đi?”
Tôi nhìn vào đôi mắt đầy lạnh lùng của anh, mím chặt môi:
“Xin lỗi.”
Tay anh khẽ hất ra, làm mặt tôi nghiêng sang một bên.
“Bạch Ức, ngoài câu xin lỗi, em còn biết nói gì khác không?”
Thực ra, tôi không biết.
Ngoài câu đó ra, tôi không biết dùng lời nào để diễn tả lòng mình.
Tôi thậm chí không dám cầu xin anh tha thứ.
Trình Tẫn nhìn tôi im lặng thật lâu, rồi đột nhiên quỳ một chân xuống trước mặt tôi.
Giọng anh khàn khàn:
“Bạch Ức, anh hỏi em lần cuối cùng—em thật sự muốn ly hôn với anh sao?”
Đôi mắt ấy, lần nào cũng mang theo sự cầu xin khi nhìn tôi…
Tôi chưa bao giờ có thể từ chối anh.
Nhưng lần này, tôi gật đầu.
Trình Tẫn bật cười đầy giễu cợt:
“Vậy lúc nãy em gọi anh là ‘chồng’, còn khen anh đẹp trai là có ý gì?”
Tôi bất lực cười nhạt:
“Chỉ là do uống nhiều thôi. Dù sao thì, mình cũng chỉ ly hôn thôi mà. Anh vốn dĩ đã đẹp trai, chuyện đó em đâu cần phủ nhận. Anh cũng biết mà, em luôn thích cái đẹp.”
Anh tháo chiếc nhẫn cưới trên tay, ném xuống trước mặt tôi.
“Cái này, quên trả lại cho em.”
Tôi cúi xuống nhặt lên, rồi không do dự ném thẳng vào thùng rác.
“Thứ không còn giá trị, thì vứt đi thôi.”
Anh mượn cớ đi công tác, rồi rời khỏi nhà.
Mẹ tôi vẫn đứng đó, dặn dò anh đủ điều:
“Nhớ ăn uống đầy đủ, đừng để sức khỏe bị ảnh hưởng.”
Anh cười dịu dàng, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra:
“Biết rồi, mẹ. Con sẽ chăm sóc bản thân. Mẹ nhớ trông chừng Bạch Ức, bắt cô ấy ăn uống đàng hoàng giúp con.”
Lần này, anh tiến lại gần tôi, làm động tác mà anh thường làm.
Gương mặt anh sát bên cổ tôi.
Như thể muốn hôn lên má tôi.
Nhưng con người ta, tàn nhẫn đến mức nào chứ?
Đến cả nụ hôn, cũng có thể giả vờ.
Anh khẽ nói bên tai tôi:
“Tạm biệt, em yêu.”
Mẹ tôi đứng bên cạnh, cười ha hả:
“Hai đứa ba mươi mấy tuổi đầu rồi, còn tình tứ như vậy. Không thấy ngại à?”
Bà đang vui.
Còn tôi thì đau lòng.
Tôi cười đùa như chẳng có gì, nhưng vừa bước vào phòng, nước mắt đã tuôn trào không thể kiểm soát.
Tôi không hiểu—
Cuộc sống của tôi vì sao lại thành ra như thế này?
Trong cơn hoảng loạn, tôi vội vàng lao đến bên thùng rác, lục tìm.
Chiếc nhẫn đó…
Chiếc nhẫn đầu tiên tôi tặng anh khi còn đại học.
Không đắt tiền.
Chỉ là bên trong có khắc hai chữ: “C&B”.
Anh từng nói:
“Đây sẽ là nhẫn cưới của anh sau này, anh sẽ đeo nó cả đời.”
Trong trí nhớ của tôi, cậu thiếu niên năm ấy, với đôi mắt trong trẻo, từng nghiêm túc nói:
“Nếu em thích, cả đời này anh sẽ nấu cho em ăn.”
Giờ đây, hình ảnh đó như bị đập vỡ vụn.
Tôi cũng vậy.
Không thể ghép lại được nữa.
Nhưng trong nhật ký của tôi, có một dòng chữ được viết rất rõ ràng—
Thậm chí, còn được lặp lại ba lần.
【Ly hôn. Vì anh không xứng đáng.】
6
23 tuổi, tôi muốn tỏ tình với người đàn ông này
Tỉnh dậy, mắt tôi sưng húp.
Nhưng trong lòng lại là một mớ hỗn loạn.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện mình sắp tỏ tình với Trình Tẫn, tôi liền không thể kiềm chế được sự hồi hộp và phấn khích.
Thế nhưng, tôi luôn có cảm giác… có gì đó không đúng.
Tóc tôi dài ra.
Tôi đưa tay chạm vào mái tóc, rồi đi đến trước gương.
Không đúng.
Đây không phải tôi của năm 23 tuổi.
Tôi khựng lại, cả căn phòng này cũng xa lạ đến lạ thường.
May mắn thay, trên bàn có đặt cuốn nhật ký.
Tôi cuống cuồng lật từng trang.
Và rồi nhận ra—
Cục tẩy ký ức đã xóa mất năm năm cuộc đời tôi.
Tôi không còn là cô gái 23 tuổi đang háo hức tỏ tình với chàng trai trong ký ức nữa.
Mà là một người phụ nữ đang chuẩn bị ly hôn với anh ấy.
Tôi ngồi trước bàn rất lâu.
Chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận sự thật này.
Nhìn vào dòng thời gian trong nhật ký, tôi so sánh với ngày tháng trên điện thoại.
Đến giờ tôi phải đến bệnh viện kiểm tra rồi.
Bác sĩ chủ trị, bác sĩ Lý, kiểm tra cho tôi xong rồi nói:
“Khối máu tụ trong não của cô đang dần được hấp thụ. Còn về ký ức, sau này vẫn có cơ hội hồi phục.”
Cơ hội.
Có lẽ đó chỉ là cách an ủi mà bác sĩ thường dùng để vỗ về bệnh nhân.
Tôi hiểu rõ tình trạng của mình chỉ có thể ngày càng tồi tệ hơn, cho đến khi không thể kiểm soát được nữa.
Tôi mở cuốn nhật ký, ghi lại những gì đã diễn ra hôm nay.
Bác sĩ Lý nhìn tôi, hỏi:
“Cô hình thành thói quen viết nhật ký rồi à?”
Tôi gật đầu:
“Ừm, tôi đang giới thiệu anh với tôi của quá khứ.”