Chương 8 - Ký Ức Tình Yêu Tái Ngộ

27

Tôi không quay về T thành nữa.

Cuộc sống sau này của tôi hầu hết đều là những hành trình rong ruổi.

Đi rồi lại dừng, nhàn nhã ngắm nhìn dòng người tấp nập, mây trôi gió thoảng.

Đó là một cảm giác bình yên mà trước đây tôi chưa từng trải qua.

Tôi bắt đầu yêu tranh màu nước, dành toàn bộ thời gian thẫn thờ để vẽ.

Tôi mang theo chiếc ba lô đơn giản, sống bằng việc bán tranh trên đường phố.

Có một cô gái dừng lại phía sau tôi, chỉ vào bức tranh trong tay tôi rồi hỏi:

“Người trong tranh là ai vậy chị?”

“Một người bạn.”

“À… thế bức tranh này có bán không ạ?”

“Không, bức này thì không bán.”

Tôi đã vẽ rất nhiều bức về Giang Du.

Tôi dùng cọ để lưu giữ những khoảnh khắc lấp lánh trong ký ức.

Tôi dùng cách của mình để giữ lại từng phút giây ấy.

Cô gái kia có vẻ rất tò mò:

“Vậy… chị có thể giới thiệu bạn ấy cho em không?”

“Xin lỗi, chị không có cách liên lạc với anh ấy.”

Tôi chưa từng cố ý tìm hiểu tin tức của anh.

Trong những năm xa cách đó, có lẽ anh đã tìm được một người phù hợp,

Có lẽ anh đã kết hôn, có lẽ anh đang sống trong một gia đình hạnh phúc và viên mãn.

Con của anh, chắc hẳn có đôi mắt giống hệt anh.

Anh có lẽ cũng đã thu lại tính khí nóng nảy, học cách trở thành một người đàn ông tốt, một người cha tốt.

Mọi điều ấy, giờ đây chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa.

Nhưng tôi biết, anh nhất định sẽ yêu cô ấy thật nhiều, thậm chí còn nhiều hơn cả lúc từng yêu tôi.

Nhưng mà, Giang Du à… em nhớ anh lắm.

28

Tết năm ấy, tôi quay lại T thành.

Cách biệt ba năm, nơi này dường như chẳng thay đổi gì.

Tôi thuê một ngôi nhà nhỏ có sân vườn ở ngoại ô, sống một mình, trồng hoa nuôi mèo, thỉnh thoảng ra ngoài vẽ ký họa, đi đây đi đó.

Những năm qua tôi chuyên tâm vào du lịch và hội họa, đều đặn đăng video lên Bilibili, tích lũy được kha khá người hâm mộ, đủ để tự nuôi sống bản thân.

Rồi có một ngày, tôi nhận được một cuộc điện thoại hiếm hoi.

Là bạn chung của tôi và Giang Du gọi đến.

“Phán Phán, Giang Du bị tai nạn xe rồi, đang trong phòng phẫu thuật…”

Tôi không còn nghe rõ câu sau nữa.

Cảm giác lúc ấy thật khó để diễn tả.

Như thể có tiếng nổ vang dội từ nơi xa xăm vọng lại, phá sập thành trì tôi đã vất vả xây dựng suốt mấy năm qua.

Anh tồn tại trên đời này, đối với tôi, là một điều vô cùng quan trọng.

Mấy năm nay, tôi đã chịu đựng cô đơn, ra sức đi tìm những điều tươi đẹp trong cuộc sống.

Nhưng sẽ có những lúc mỏi mệt.

Những lúc đó, tôi lại nghĩ đến anh.

Nghĩ rằng ở một góc nào đó của thế giới, anh đang sống thật hạnh phúc, sống cuộc đời mà tôi từng hy vọng anh có.

Và như thế, tôi lại có thể tiếp tục chịu đựng tất cả.

“Phán Phán, cậu còn đó không?”

Tôi nghe thấy chính mình đang run giọng đáp lại:

“Đợi tớ.”

Tôi chưa bao giờ thấy T thành lại rộng lớn đến thế.

Những con đường như dài đến vô tận.

Lý trí của tôi bị kéo căng giữa bờ vực sụp đổ và gắng gượng.

Không nên như vậy mà.

Rõ ràng rời xa tôi, anh đã có thể sống tốt hơn rồi cơ mà.

Tại sao lại thành ra như thế này?

Tôi sợ hãi.

Tôi hối hận.

Tôi đã làm gì với anh vậy?

Tôi còn chưa kịp nói với anh rằng… tôi nhớ anh biết chừng nào.

Tôi còn chưa đưa cho anh tập tranh mà tôi vẽ riêng tặng anh.

Tôi còn chưa nói với anh rằng — trái tim tôi đã vá lại xong rồi, tôi đang trên đường đến tìm anh đây.

Giang Du, làm ơn… hãy đợi em.

Hãy đợi em thêm chút nữa.

29

Tôi đứng trước cửa phòng bệnh, lại một lần nữa dừng bước.

Bạn tôi nói Giang Du vừa phẫu thuật xong, vẫn còn hôn mê.

Nhưng tôi thật sự đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?

Do dự một lúc lâu, tôi vẫn quyết định bước vào.

Anh nằm đó, trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt.

Dũng khí mà tôi gom góp suốt dọc đường, đến giây phút này bỗng tan biến sạch sẽ.

Anh vẫn còn sống, anh sẽ ổn thôi — chỉ cần nhìn thấy anh một lần là đủ rồi.

Nhưng đôi mắt nhắm chặt của anh… lại bất ngờ mở ra.

Khi tôi quay người bỏ đi thì đã quá muộn.

“Mặc mỗi đồ ngủ chạy đến, ngay cả giày cũng mang sai, Lê Phán Phán, đây là cái mà em gọi là… hết yêu?”

“Không được chạy! Em mà chạy, ông đây thề cả đời này không gặp lại em nữa, nhưng cũng nhất định sống cô độc đến già cho em thấy!”

Xem ra… vẫn chưa thu lại được tính tình.

“Ông đây muốn em cả đời nhìn người ta con cháu đầy đàn, còn nhìn ông sống một mình lẻ loi, để em hối hận đến chết!”

Miệng nói dữ dằn, nhưng giọng thì run rẩy, chẳng có chút khí thế nào cả.

Tôi đứng lại, quay đầu nhìn anh:

“Giang Du, anh có thể đừng trẻ con như vậy không?”

Anh bao nhiêu tuổi rồi? Sao chẳng lớn lên chút nào thế?

“Em tưởng không có em, anh sẽ sống tốt à?”

Anh nói đúng, tôi không trả lời.

“Đừng chạy nữa, Phán Phán, đừng chạy nữa. Em chạy tiếp… anh thật sự không thể giữ được em đâu.”

Tôi nhìn anh, bao nỗi nhớ nhung như ùa về trong một khắc.

Nhưng tôi siết chặt nắm tay, không để lộ ra chút gì:

“Trên đời này chẳng có ai là không thể sống thiếu ai cả.”

“Đúng, chẳng ai không thể sống thiếu ai. Nhưng sau khi mất em… vẻ ngoài, tính cách, phẩm hạnh, thậm chí cả linh hồn của anh — gần như đều bị phá hủy.”

Anh lại bắt đầu giở cái kiểu logic kỳ quặc của mình.

Anh không cho tôi cơ hội do dự, lao tới ôm chầm lấy tôi.

“Anh vẫn luôn chờ em quay về. Anh biết, em sẽ đến tìm anh.”

Anh vùi mặt vào cổ tôi, hít một hơi thật sâu, thật sâu.

Tôi cảm nhận được vai mình bắt đầu ươn ướt.

“Xin lỗi, anh đã đợi em quá lâu. Anh biết em sẽ không chủ động đến, nên anh đã lừa em.”

“Anh chưa từng nghi ngờ tình cảm của em dành cho anh. Và anh cũng luôn chắc chắn rằng, anh chưa bao giờ ngừng yêu em.”

“Em chỉ là nhút nhát, chỉ là đang sợ hãi.”

Anh nói đúng.

Vì thế nên tôi hết lần này đến lần khác đẩy anh ra khỏi cuộc đời mình.

Nếu là người khác, có lẽ đã bỏ cuộc từ lâu rồi.

May mà đó là anh.

May mắn là, người đó vẫn là anh.

“Về sau có thể em sẽ phải vào viện tâm thần.”

“Ừ, có bệnh thì mình chữa, không có gì to tát cả.”

Người đàn ông cao một mét tám ấy, run rẩy trong vòng tay tôi đến đáng thương.

“Phán Phán, chào mừng em trở về. Anh nhớ em lắm.”

30

Giang Du dẫn tôi đi gặp bố anh và mẹ kế.

Bố anh là một người đàn ông trung niên nghiêm nghị, trông có vẻ khó gần nhưng thật ra lại rất dễ nói chuyện.

Mẹ kế chỉ hỏi chúng tôi một câu:

“Đã suy nghĩ kỹ chưa?”

Tôi theo bản năng siết chặt tay Giang Du.

Anh dùng ngón út cào nhẹ vào lòng bàn tay tôi, ra hiệu:

“Rồi ạ.”

Mẹ kế gật đầu, xoay người đi chuẩn bị bữa tối.

Giang Dã lè lưỡi với tôi:

“Chị dâu đừng để bụng, mẹ em đối với người thân rất nghiêm khắc, em cũng bị ‘quản giáo’ lớn lên thế đấy.”

“Mẹ em chỉ nấu ăn vào mấy dịp lễ Tết thôi, lần này nhờ có chị dâu, tụi em mới được ké miếng ăn đây.”

Cô ấy kéo tôi lên lầu:

“Chị dâu à, anh em ấy, miệng thì cứng, em bày mưu hiến kế bao nhiêu lần mà anh ấy cứ khăng khăng làm theo ý mình, kết quả là dọa chị chạy mất.”

“Chạy cái là tận ba năm trời, ai lại vô dụng đến mức vợ bỏ mà không níu lại được chứ! Em đâu có mắng oan ảnh đâu!”

Cô ấy dẫn tôi lên ban công tầng hai.

Từ đây, vừa hay có thể nhìn thấy cả sân sau.

Một vườn hoa hướng dương nở rộ, tươi đẹp hệt như tranh của Van Gogh.

Sân nhà tôi cũng có một vạt hoa hướng dương rất lớn.

“Thật ra chị chỉ cần ngoảnh lại một chút thôi là sẽ thấy, anh em vẫn luôn ở đó.”

“Anh ấy đã theo dõi tài khoản Bilibili của chị, hễ có thời gian rảnh là bay đến thành phố chị ở, chỉ là giấu kỹ quá, chị không phát hiện ra thôi.”

Tôi chưa từng để lộ mặt trong video.

Làm sao anh biết đó là tôi?

“Anh em nói rồi, chị có hóa thành tro anh ấy cũng nhận ra.”

Hả?

“Đùa thôi! Chị dâu à, ngón trỏ của chị có một nốt ruồi nhỏ.”

Cô ấy ghé sát tai tôi, thì thầm đầy bí mật:

“Hơn nữa, anh ấy nói bàn tay này anh ấy đã nắm rất nhiều lần, không thể nhìn nhầm được đâu.”

“À đúng rồi, nói chị thêm một chuyện nữa, lần gặp nhau trên du thuyền ấy, không phải tình cờ đâu.”

Tôi đã sớm biết rồi.

Trên đời làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy.

Ăn cơm xong, Giang Du đưa tôi đi gặp mẹ anh.

Hoàng hôn vừa đẹp, nghĩa trang được bao phủ bởi một lớp ánh sáng vàng óng, toát lên vẻ ấm áp dịu dàng.

Người trong tấm ảnh mỉm cười rạng rỡ.

Cậu ấy có đôi mắt và hàng chân mày rất giống mẹ mình. Khi không cười thì lạnh lùng, nhưng lúc cười lên, lại dịu dàng đến mức như có đầy sao trong mắt.

Tôi đặt một bó hồng trắng trước mộ.

Cảm ơn cô, vì đã kiên định như vậy, đưa cậu ấy đến bên cạnh tôi.

“Không phải em từng hỏi anh, tại sao tính cách tệ như vậy mà còn muốn làm bác sĩ sao?”

“Bởi vì mẹ anh, là vì sinh anh mà qua đời.”

Mẹ anh mất vì băng huyết sau sinh, chỉ kịp nhìn anh một lần, rồi rời khỏi thế giới này.

“Phán Phán, anh chưa từng nghi ngờ ý nghĩa sự tồn tại của bản thân.”

“Anh mang theo cái chết đến, nhưng đồng thời cũng mang đến hy vọng. Mạng sống của mẹ anh tiếp nối trong anh.”

“Cho nên anh luôn cố gắng sống thật tốt, không để lại tiếc nuối. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã biết đó là em.”

“Cảm giác đó giống như… em dùng một khẩu súng làm từ cánh hoa hồng, nhắm thẳng vào tim anh mà bắn một phát.”

Tôi run lên vì tình yêu mãnh liệt và thẳng thắn trong lời nói của anh.

Tôi rất ít khi khóc.

Nhưng lần này, nước mắt cứ thế tuôn ra không thể kìm được.

Giang Du cúi xuống hôn đi những giọt nước mắt trên má tôi, giọng vừa xót xa, vừa cố che giấu chút đắc ý:

“Đừng khóc nữa, mẹ chồng em nhìn thấy cũng xót lắm đấy.”

Anh cầu hôn tôi.

“Chiếc nhẫn này, anh đã mua từ năm năm trước.”

Anh vẫn luôn chờ tôi sẵn sàng.

Rồi, tôi ngồi trong phòng khám sản phụ khoa, đối diện với ánh mắt của Giang Du.

“Anh…” Anh ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy hy vọng.

Tôi không muốn để anh thất vọng thêm nữa.

Anh đã bước chín mươi chín bước về phía tôi, bước cuối cùng này, để tôi đi nốt nhé.

“Em đồng ý.”

Anh cũng bật khóc.

Giang Du à, lần này, đến lượt em hứa với anh một lời cam kết vững vàng và dài lâu.

Em nhất định sẽ yêu anh thật tốt.

– Hết –