Chương 4 - Ký Ức Đẹp Của Anh Và Em
Mối quan hệ của tôi với Phó Thanh kể từ khi chúng tôi gặp nhau năm 18 tuổi lần đầu tiên nguội lạnh.Tôi cũng đã từng nghĩ đến việc rời bỏ người đàn ông này.Nhưng tôi không bỏ được.Giống như việc đã quen thuộc với một đôi giày nào đó, dù biết rõ nó đã cũ nát nhưng vẫn không muốn vứt nó đi.Mà tôi tự hỏi, anh cũng không phải là một kẻ cặn bã.Không có quan hệ ngoài luồng, không PC, không cẩu huyết, tác phong đứng đắn đến mức không có một khuyết điểm nào.Anh thậm chí còn giao thu nhập của mình cho tôi quản lý.Anh chỉ không muốn kết hôn mà thôi.Phó Thanh dường như muốn bù đắp điều gì đó, tặng tôi rất nhiều quá.Còn dành nhiều thời gian cho tôi hơn.Nhưng đối với tôi, đã không còn cảm nhận được hạnh phúc, ngọt ngào trong mối quan hệ này nữa.Tôi nộp đơn lên công ty đến thành phố A thực hiện dự án.Vốn dĩ ban đầu, công ty đã muốn đưa tôi đến đó.Đó là một cơ hội rất tốt để lập thành tích, nhưng khi đó tôi đã từ chối.Bởi vì tôi không muốn rời xa Phó Thanh.Nhưng tôi đột nhiên nhận ra có lẽ chỉ có mình tôi là không muốn xa cách.Điều này khiến tôi nhớ đến một người đàn ông say rượu mà tôi từng gặp trong quán bar, anh ấy khóc lóc kể lể ngày nào cũng ở bên cạnh vợ tới không thể thở nổi.Tôi còn nghĩ vợ anh ấy là một người khó chịu tới mức nào.Nhưng người mà tôi nhìn thấy lại là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp dịu dàng.Cô ấy đặt cả trái tim vào người đàn ông say rượu này, không hề nhận ra sự chán ghét của người đàn ông.Lúc đó tôi cảm thấy người phụ nữ này thật đáng thương.Không ngờ có một ngày tôi cũng để bản thân rơi vào hoàn cảnh đáng thương như vậy.Sau khi sắp xếp xong mọi việc, tôi nói cho Phó Thanh biết mình sẽ đi đến thành phố A.Anh cúi đầu hỏi tôi: “Em đi bao lâu?”Tôi nói: “Còn phải xem dự án tiến triển thế nào, có lẽ phải mất nửa năm nữa.”Phó Thanh nói anh biết rồi.Tôi coi như đây là một lời chia tay.Nhưng khi tôi tới thành phố A, Phó Thanh lại xuất hiện.