Chương 11 - Ký Ức Đẹp Của Anh Và Em

Phó Thanh hỏi tôi dự án đang tiến triển thế nào? Khi nào về nhà?À đúng rồi, mặc dù anh không có ý định cưới tôi nhưng chúng tôi vẫn luôn gọi ngôi nhà đó là nhà.Cũng chính vì chữ “nhà” này mà tôi không nỡ buông tay.Đáng tiếc bây giờ không phải do tôi lựa chọn có nỡ hay không.Tôi không trả lời, Phó Thanh lại vội vàng bay đến thành phố A.Nhưng anh được biết tôi đã rời đi cách đây một tuần.Cũng đã từ chức ở chỗ công ty.Không ai biết tôi đã đi đâu.Tôi nghe Thiên Thiên nói rằng anh đang điên cuồng tìm kiếm tôi.Tôi nói, tôi không muốn người đàn ông bẩn thỉu đó nữa.Bảo Thiên Thiên cũng không cần để ý tới Phó Thanh.Nhưng trong lòng tôi lại nghĩ, anh làm như vậy chỉ là vì hận tôi chứ không đau buồn đến vậy.Phó Thanh không thể tìm thấy tôi.Anh lại hỏi trên WeChat tôi đang có ý gì?Anh nói cho dù có chia tay thì lẽ ra cũng nên tôn trọng anh một chút, nên nói chuyện trực tiếp với anh.Nhưng tôi không còn sức lực để gắng gượng gặp mặt anh nữa.Tôi không có ý định trả lời thêm bất kỳ tin nhắn nào của Phó Thanh.Nhưng tôi cũng không nỡ xoá bỏ anh.Có đôi khi tôi cảm thấy mình giống như một kẻ xấu xa đen tối, lúc nào cũng muốn xem vòng bạn bè của anh.Đáng tiếc khi anh không đăng lên vòng bạn bè.Vì vậy, tôi lại đổi sang xem vòng bạn bè của Triệu Vân Vân.Không vòng bạn bè của cô ấy không có dòng này nói về Phó Thanh, nhưng chỗ nào cũng có bóng dáng Phó Thanh.Một hộp cơm trưa chu đáo khi làm thêm giờ, một tách trà sữa yêu thích trong lúc chờ đợi, bóng người in trên ly rượu pha lê trong bữa tiệc, một băng ghế dài dưới ánh hoàng hôn bên bờ hồ…Mọi thứ mà tôi và Phó Thanh đã cùng nhau trải qua giờ đây đều xuất hiện trong vòng bạn bè của một cô gái khác.Điều khiến tôi khó chịu nhất chính là băng ghế dài kia, anh từng nói đó là dấu ấn chỉ thuộc về tôi.Bây giờ, không có thứ nào thuộc về tôi nữa.Phó Thanh liên tục hỏi trên WeChat xem tôi đang ở đâu, khi nào tôi sẽ trở về.Tôi không trả lời.Tôi không biết anh muốn tôi trở về làm gì.Chẳng lẽ muốn tôi chứng kiến anh bị người phụ nữ khác thu hút bởi từng bước một như thế nào sao?Tôi không trả lời, anh có chút khó chịu: “Cố Hàm Nặc, sao em lại rắc rối như vậy?”“Cố Hàm Nặc, có chừng mực đi!”“Cố Hàm Nặc, em cho rằng em không nói lời nào là anh sẽ sợ em sao?”…“Nếu anh cưới người khác thì cũng là vì em.”…“Cố Hàm Nặc, em có gì đặc biệt hơn người? Em cho rằng không phải em thì anh sẽ không cưới người khác sao?”…“Nặc Nặc, anh đã gặp một người khiến anh muốn kết hôn.”Tôi phun ra một ngụm máu.Simon lo lắng chạy tới hỏi: “Nặc, cô cảm thấy khó chịu sao?”Tôi mỉm cười, lắc đầu.Trên thế gian này còn điều gì có thể khiến tôi khó chịu được nữa?Tôi đã mơ hồ đoán được cái kết cục này từ hai ngày trước.hai ngày trước Triệu Vân Vân đăng lên vòng bạn bè, cô ấy bị thu hút khi đi ngang qua một cửa hàng váy cưới. Luôn có những khoảnh khắc khiến người ta có cảm giác muốn kết hôn.Bóng đen phản chiếu trên cửa sổ, có thể nhìn được ánh mắt thăm dò của Phó Thanh.Anh vẫn luôn như vậy… khiến cho tôi phải rung động.Tôi biết tôi chắc chắn là yêu đương não tàn.Tuy nhiên, chỉ còn vài ngày nữa thôi, tôi thực sự không muốn thúc ép buộc bản thân nữa.Ép buộc bản thân phải ghét anh thực sự rất mệt mỏi, tôi không còn chút sức lực nào nữa.Dù sao thì người chết là tôi.Yêu đương não tàn vốn là đáng chết, chết cũng không có gì đáng tiếc.