Chương 8 - Ký Ức Đau Thương
Mắt anh đỏ hoe.
Anh xoay đầu, giọng run run:
“Cảm ơn… và… thật sự xin lỗi.”
Ngoài trời mưa như trút, anh lao vào màn mưa, không ngoảnh lại.
Tựa như mang theo một sự giải thoát.
Thực ra, cũng chẳng có gì cần xin lỗi.
Như anh từng nói, chuyện tình cảm, vốn không thể cưỡng cầu.
Hơn nữa, anh đã phải trả cái giá đắt cho tất cả những gì đã làm.
Căn cửa hàng thành tây cùng số hàng hè tồn kho dù bán lại cho tôi theo giá thị trường, cũng chẳng đủ trả nổi một phần ba số nợ nặng lãi.
Nửa đời còn lại của Cố Dự Bạch, không biết sẽ phải khổ sở kiếm tiền ra sao.
Nhưng chuyện ấy, không còn liên quan đến tôi.
Chúng tôi chỉ là những kẻ cùng đi một đoạn đường ngắn.
Mưa tạnh, thì mỗi người mỗi ngả.
(Hết)
Ngoại truyện
Tiếng chuông cải cách mở cửa vang lên, trong thành phố rộ lên phong trào “Nam tiến làm giàu”.
Tôi vốn thừa hưởng tính cách không chịu ngồi yên của dì út, nên càng không thể đứng ngoài.
Khi cửa hàng đã vào guồng, tôi giao lại tất cả cho quản lý, rồi cùng Mạc Văn Tiêu lên đường Nam tiến.
Năm 1980, đặc khu kinh tế Thâm Quyến được thành lập, thu hút vô số vốn đầu tư nước ngoài, mở ra chương mới của thành công.
Năm 1983, chương trình Tin tức Xuân Tiết lần đầu phát sóng trên truyền hình.
Chính ngày ấy, tôi và Văn Tiêu tổ chức một đám cưới linh đình, mời toàn bộ công nhân nhà máy cùng tham dự.
Trong đêm nóng hầm hập mùi nước ngọt, chúng tôi thắp đèn, cười nói rộn ràng, vừa mừng chương trình ra mắt, vừa mừng quần áo do công nhân làm ra bán chạy, vừa mừng hôn lễ của tôi.
Đúng vậy, tôi giờ đây đã là một nữ xưởng trưởng nổi danh toàn quốc.
Những mẫu quần áo tôi thiết kế được xuất khẩu khắp thế giới, vang danh trong và ngoài nước.
Câu nói của dì năm tôi mười lăm tuổi, đến nay vẫn luôn in sâu trong lòng:
“Con gái không chỉ có con đường lấy chồng.
Chỉ cần dám nghĩ, dám làm, dám tiến về phía trước, thì sẽ có muôn vàn con đường dẫn đến La Mã.”
Tôi là phụ nữ của thời đại mới.
Tôi là người phụ nữ Trung Quốc dám xông pha, dám yêu, dám hận!
(Hết toàn văn)