Chương 5 - Ký Ức Đã Chết

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Mắt tôi nóng lên, cảm xúc như sắp trào vỡ.

Tôi nhắm mắt lại, rồi dứt khoát giật mạnh dải lụa xuống, ném vào thùng rác bên cạnh.

Ước nguyện ấy vốn đã không còn khả năng thành hiện thực, giữ lại cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.

Tôi thở dài trong im lặng, đang định xoay người rời đi —

Thì phía sau bỗng vang lên một giọng nói chất vấn:

“Trình Vãn Yên, sao cô lại ở đây?”

Tôi quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Cảnh Trầm đang đứng không xa, một tay ôm eo Tống Mộng, cau mày nhìn tôi.

Ánh mắt Tống Mộng cũng đầy cảnh giác và thù địch.

Tôi khựng lại trong giây lát, trong lòng dâng lên một vị đắng.

Trước kia tôi bám riết theo anh để mong anh nhớ lại, cố chấp đến nỗi mỗi ngày đều tự rút cạn thể diện của mình — thế mà vẫn không thể ngày ngày gặp được anh.

Còn bây giờ, khi tôi đã quyết tâm buông bỏ, cố tránh mặt để không làm phiền, thì lại liên tục chạm mặt anh.

Tôi thu lại cảm xúc, chủ động mở lời:

“Đừng hiểu lầm, tôi tới trước hai người. Không theo dõi đâu.”

Tiêu Cảnh Trầm vẫn cau mày, ánh mắt dường như đang cân nhắc điều gì.

Tống Mộng nhẹ nhàng mỉm cười:

“Đúng là trùng hợp thật. Hôm nay Cảnh Trầm đặc biệt đưa em tới đây cầu bình an cho em bé.”

Vừa nói, cô ta vừa khẽ vuốt bụng, ánh nhìn mang theo ẩn ý sâu xa đặt trên người tôi.

Đúng lúc ấy, một vị sư thầy trong chùa đi tới, dẫn Tống Mộng vào trong ghi thông tin ngày sinh.

Tiêu Cảnh Trầm không đi theo, mà quay lại, ánh mắt dò xét hướng về phía tôi.

“Cô tới đây làm gì?”

Tôi khẽ cong môi, phớt lờ cơn đau nhói thoáng qua nơi lồng ngực, nhẹ giọng đáp:

“Tôi có chuyện cần giải quyết. Xong rồi, không làm phiền hai người nữa.”

Nói rồi tôi gật đầu, xoay người — nước mắt lập tức trào ra nơi khóe mắt.

Tiêu Cảnh Trầm trước đây vốn không tin vào Phật, là một người vô thần điển hình.

Nhưng kể từ khi ở bên tôi, anh lại bắt đầu mong có kiếp sau.

Khi đó, anh từng quỳ gối trước tượng Phật một cách thành tâm, cầu nguyện cho kiếp này và cả kiếp sau không bao giờ rời xa tôi.

Còn hiện tại anh vẫn tin tưởng vào thần Phật, chỉ là… điều anh cầu nguyện, đã không còn là tôi nữa.

Tôi nhắm mắt, cố gắng siết chặt lòng, ép bản thân phải bước đi thật thẳng lưng.

Đúng lúc ấy, trụ trì của chùa — một vị sư già mặc áo cà sa, tóc đã điểm bạc — từ từ bước về phía tôi…

“A Di Đà Phật,Trình thí chủ,Tiêu thí chủ, dạo này mọi sự có ổn không?”

Tôi vội vàng dừng bước, chắp tay cung kính:

“Thầy trụ trì.”

Tiêu Cảnh Trầm cau mày đầy nghi hoặc:

“Ngài… biết tôi sao?”

Trụ trì mỉm cười, nghe vậy cũng không đổi sắc mặt:

“Tiêu Thí chủ, năm năm trước cậu cùng Trình thí chủ đến đây xin xăm cầu duyên, chính ta là người đã làm lễ khai quang cho hai vị.”

“Giờ đã năm năm trôi qua chắc hẳn hai người đã có một kết quả viên mãn rồi. Dù gì bát tự của hai vị rất hợp, là nhân duyên trời định…”

Trụ trì còn chưa nói hết, tôi đã cười khổ, lên tiếng cắt ngang:

“Thầy hiểu lầm rồi… chúng con… chẳng còn duyên nợ gì nữa.”

Nghe vậy, Tiêu Cảnh Trầm đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt nhìn tôi đầy phức tạp.

Trụ trì sững người một chút, ánh mắt sâu xa quan sát Tiêu Cảnh Trầm thật lâu.

Một lúc sau, ông lần chuỗi hạt trong tay, thở dài như tiếc nuối:

“A Di Đà Phật… thí chủ, mọi chuyện đều có nhân quả. Nếu cứ cố tình làm trái đạo lý, chỉ càng chuốc lấy nghiệp báo. Hãy cẩn thận kẻo hối hận cả đời.”

Trụ trì lắc đầu than dài một tiếng, rồi xoay người rời đi.

Tôi nhìn theo bóng lưng ông, trong lòng rối bời, nghẹn ngào đến khó chịu.

Tại sao ai cũng phải nhắc tôi rằng năm xưa chúng tôi đã từng yêu nhau sâu đậm đến thế?

Còn tôi… lại chỉ có thể không ngừng tự nhủ: Tiêu Cảnh Trầm đã không còn yêu tôi nữa, và chúng tôi… sẽ không bao giờ có tương lai.

Tiêu Cảnh Trầm vẫn đứng yên tại chỗ, từ nghi hoặc ban đầu, ánh mắt anh dần trở nên âm trầm.

“Trình Vãn Yên, ở nơi cửa Phật mà cô còn dám diễn trò? Cô lừa được người, lừa được tôi, lẽ nào cũng lừa được cả Phật sao? Cô không sợ bị báo ứng à?!”

Tôi chấn động, lập tức hiểu ý anh.

Anh lại cho rằng… tôi dàn xếp với trụ trì để cùng diễn một vở kịch?

Cũng giống như cách anh từng cho rằng tôi nhờ thủ trưởng sắp xếp để được đi công tác cùng anh…

Anh nghi ngờ thủ trưởng, nghi ngờ trụ trì, nghi ngờ cả tôi — nhưng lại chẳng một lần nghi ngờ rằng chúng tôi từng thật lòng yêu nhau đến thế.

Tôi hít sâu một hơi, cố giữ giọng nói không run:

“Tiêu Cảnh Trầm, người phản bội tình cảm… không phải là tôi. Nếu có báo ứng, cũng không nên do tôi gánh chịu!”

Lần này, anh hơi khựng lại, đôi mắt lộ rõ sự bối rối, cảm xúc trong đáy mắt rối ren đến cực điểm.

Anh còn chưa kịp nói gì, thì cách đó không xa bỗng vang lên tiếng kêu đau đớn:

“Đau quá… bụng em đau quá…”

Tôi vội quay đầu nhìn lại, thấy Tống Mộng đã ngã quỵ xuống đất, gương mặt nhăn nhó vì đau, hai tay ôm bụng, còn giữa hai chân thì có một dòng máu đỏ mảnh đang rỉ ra!

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)