Chương 3 - Kỳ Thi Định Mệnh

Chương 3: Điểm tuyệt đối – và lỗi sai giống hệt nhau

Trước ngày công bố kết quả, cô chủ nhiệm – cô Tần – gọi tôi lên văn phòng.

Vừa thấy tôi, cô đã “bốp” một cái, ném cả xấp bài kiểm tra lên bàn.

“Mi Lan à Mi Lan, em đúng là học trò giỏi nhất của cô đấy!”

Giọng cô chẳng rõ là khen hay mỉa mai.

“Cố tình làm sai hết để được điểm 0? Em đang cố chứng minh điều gì? Trình độ kiểm soát của em chắc?”

Không sai.

Tôi đã làm đầy hết các câu hỏi, nhưng từng đáp án một đều khéo léo tránh xa phương án đúng.

“Điểm số khống chế chính xác thế này, mỗi môn đều không thừa không thiếu, vừa vặn đúng một con vịt tròn vo – 0 điểm.

Đúng là hạt giống thủ khoa mà cô chọn trúng!”

Cô Tần tức đến bật cười, chỉ vào mũi tôi, muốn mắng mà không sao mắng được.

Cô là giáo viên chủ lực của trường chúng tôi, đã dẫn dắt lớp cuối cấp suốt hơn hai mươi năm.

Bình thường cô đặt nhiều kỳ vọng nhất chính là tôi, suốt ngày treo câu: “Nếu em mà giành được thủ khoa, đời cô coi như không uổng phí.”

Nhớ lại kiếp trước, vì chuyện của tôi mà cô lo đến mức tái phát bệnh tim, suýt chút nữa không cứu được.

Mũi tôi cay xè, viền mắt đỏ hoe, tôi vội cúi đầu xuống.

Thấy tôi lặng im không nói gì, cô Tần cuối cùng cũng mềm lòng, giọng dịu lại.

“Mi Lan, em nói thật cho cô biết đi, rốt cuộc vì sao lại làm vậy?”

Tôi siết chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay đến bật máu.

Phải mất một lúc lâu, tôi mới nghe thấy tiếng mình, khô khốc khẽ vang lên.

“Cô ơi… cô có thể nói cho em biết… Đồng Uyển Thanh được bao nhiêu điểm không?”

Cô Tần hơi sững người, ánh mắt thoáng qua chút phức tạp, nhưng vẫn trả lời.

“Uyển Thanh… được điểm tuyệt đối.”

“Cả sáu môn, đều tròn điểm tuyệt đối!”

Ầm ——

Lời cô Tần như tiếng sét, nổ tung trong đầu tôi.

Lớp lớp kiên cường và can đảm mà tôi chật vật dựng lên từ lúc sống lại, trong khoảnh khắc ấy sụp đổ hoàn toàn.

Sao có thể chứ?

Sao có thể là điểm tuyệt đối?!

Chẳng lẽ… cho dù tôi đã sống lại, kết cục vẫn không thể thay đổi sao?

Không! Tôi không tin!

Tôi như người phát điên, bất chấp cô Tần cản lại, lao tới bàn làm việc, điên cuồng lật tung đống bài kiểm tra chất như núi.

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy bài làm của Đồng Uyển Thanh, toàn thân tôi như bị rút sạch sức lực, loạng choạng lùi lại một bước, suýt không đứng vững.

Trên bài thi của cô ta, toàn bộ bước giải đề – giống y hệt với những bước sai mà tôi cố tình viết ra!

Thậm chí, ngay cả những ký hiệu tôi tự vẽ ở góc đề bài – những ký hiệu chỉ mình tôi mới hiểu – cũng xuất hiện nguyên xi trên bài thi của cô ta!

Khác biệt duy nhất là…

Đáp án cuối cùng của cô ta – là đáp án đúng!

Chuyện này… rốt cuộc là thế nào?!

Cô ta làm cách nào mà sử dụng quy trình sai của tôi lại cho ra kết quả đúng?!

“Gần đây tiến bộ của Đồng Uyển Thanh đúng là đáng kinh ngạc, nghe nói mẹ cô bé tốn một khoản tiền lớn, mời mấy gia sư tốt nghiệp Thanh Hoa – Bắc Đại về dạy kèm một kèm một.”

Cô Tần tưởng tôi bị đả kích, còn đứng bên cạnh an ủi.

Nhưng những lời sau đó, tôi không nghe lọt tai lấy một chữ.

Trong đầu tôi là một mớ hỗn loạn, rối tung như tờ giấy bị vò nát.

Tôi không nhớ nổi mình đã ra khỏi văn phòng thế nào.

Chỉ biết rằng khi tôi quay lại lớp, tin tức về việc Đồng Uyển Thanh đạt điểm tuyệt đối trong kỳ thi mô phỏng – điều chưa từng có trong lịch sử trường – đã bay khắp cả trường như mọc cánh.

Trong lớp học, Đồng Uyển Thanh đang bị một nhóm bạn vây quanh như ngôi sao.

Cô ta e thẹn khoác tay Giang Dục, vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa khiêm tốn, chuẩn không cần chỉnh.

“Uyển Thanh à, cậu vừa xinh đẹp lại vừa học giỏi thế này, tụi mình sống kiểu gì đây trời! Tớ ganh tị chết mất!”

Một cô bạn chuyên bám đuôi Đồng Uyển Thanh nhìn thấy tôi bước vào, lập tức liếc tôi một cái rõ dài đầy khinh thường.

“Đúng đó! Uyển Thanh nhà tụi mình là tự lực đoạt hạng nhất, không giống ai kia, thi chưa gì đã thổi phồng lên tận mây xanh bảo là thủ khoa tương lai gì đó… Kết quả thì sao? Thi mô phỏng được cái trứng ngỗng to tướng, mắc cười muốn chết!”

Tiếng chuông vào lớp vang lên.

Tôi mặc kệ những lời châm chọc nhức tai, mặt không biểu cảm đi vòng qua họ, trở lại chỗ ngồi.

Tiết này là toán.

Vừa khi thầy giáo bước vào lớp, tôi đã giơ tay lên.

“Thầy ơi, nghe nói lần này bạn Đồng Uyển Thanh được điểm tuyệt đối môn toán, hay là để bạn ấy lên bảng giảng lại đề bài cho cả lớp đi ạ.”

Thầy giáo tỏ ra rất hứng thú với đề nghị đó, ông cười tươi quay sang nhìn Đồng Uyển Thanh.

Đồng Uyển Thanh không trả lời ngay.

Cô ta theo phản xạ, quay sang nhìn Giang Dục đang ngồi phía sau tôi, trong mắt đầy vẻ cầu cứu.

“Mi Lan, cậu làm đủ chưa đấy?! Dù có ghen tị vì Đồng Uyển Thanh đạt điểm tuyệt đối thì cũng không được gây rối trong lớp, khiến bạn ấy bối rối như vậy!”

Giang Dục lập tức đứng bật dậy, như một anh hùng bảo vệ người đẹp, chính nghĩa trách móc tôi.

Nhìn bộ dạng nôn nóng bênh vực Đồng Uyển Thanh của anh ta, lòng tôi bỗng thấy sáng tỏ hơn bao giờ hết.

Anh ta, chắc chắn biết gì đó.

Tôi cúi đầu, bật cười khẩy một tiếng.

“Phân tích của thầy thì thiên về góc độ giảng dạy.

Nhưng cách nghĩ của một học bá, lại có thể truyền cảm hứng cho những học sinh bình thường như bọn tôi.

Sao vậy, Đồng Uyển Thanh đạt được điểm tuyệt đối mà không giảng nổi bài sao?”

Tôi ngẩng đầu, ánh mắt sắc như dao nhìn thẳng vào cô ta.

“Hay là… điểm tuyệt đối của cậu, thật ra là chép từ người khác, nên bản thân cậu căn bản chẳng hiểu gì cả?”

“Cậu…!”

Đồng Uyển Thanh bị tôi khiêu khích, mặt đỏ bừng lên trong tích tắc.

Cô ta bật dậy khỏi ghế.

“Nếu Mi Lan đã muốn nghe cách giải của tôi đến vậy, thì tôi cũng không khách sáo nữa, lên giảng cho mọi người luôn!”