Chương 9 - Kỹ Nữ Và Ngũ Hoàng Tử Điên
Chương 9
Ta nghẹn ngào:
“Đây là Thái t.ử đưa cho ta … ta không biết chữ, chàng xem bên trên viết gì.”
“Còn nữa… Hoàng hậu bỏ độc vào người ta , bắt ta làm gián điệp, bắt mỗi tháng phải viết thư đưa đến hiệu lụa ở Bắc thành.”
“ Nhưng ta chưa làm gì cả! Một chữ ta cũng không dám viết , mặc dù ta cũng không biết viết !”
Tiêu Dực nhìn mấy dòng chữ trên tờ giấy, giọng rất thản nhiên:
“Thái t.ử nói nếu nàng gặp nguy đến tính mạng, hãy tìm Lâm Phó tướng, hắn sẽ đưa nàng về kinh.”
Lâm Phó tướng!?
Đó chẳng phải cánh tay phải của Hàn Đại tướng quân sao ?
Hóa ra … hắn lại là người của Thái tử.
Ta cuống quýt:
“Vậy chàng mau đi báo cho cữu phụ đi !”
Tiêu Dực ấn ta ngồi lên đùi mình , bình tĩnh nói :
“Chúng ta sớm đã biết Lâm phó tướng là người của Thái tử. Nhưng hắn là kẻ đặt quốc gia đại nghĩa lên đầu, sẽ không làm việc hồ đồ. Đợi trận chiến với bọn Man tộc kết thúc rồi … sẽ tính tiếp.”
Ta thở phào một hơi .
Rồi ta lại nhìn tờ giấy:
“Còn dòng cuối… viết gì?”
Tiêu Dực liếc ta một cái.
Tim ta lập tức thót lại .
Loại người như Thái tử… chắc không viết được câu nào t.ử tế!
Không khéo lại là vài câu có dâm từ diễm ngữ gì đó!
Quả nhiên, giây sau hắn đọc rất chậm:
“Đợi nàng trở về, ta với nàng cùng hưởng thụ cảnh cá nước hoan hỉ, làm tận những chuyện cực lạc chốn nhân gian.”
Ta lớn lên trong kỹ viện, cái gì dơ bẩn mà chưa từng nghe .
Ấy thế mà… nghe hắn dùng giọng đạm nhạt mà đọc câu đó, ta lại đỏ mặt đến muốn độn thổ.
Tiêu Dực đặt tờ giấy xuống bàn, lại nói :
“Bát t.h.u.ố.c mà nàng uống khi vừa trở về… chính là t.h.u.ố.c giải. Sau đó Thúy Đào nói với ta nàng thật ra chưa từng trúng độc, trong lòng ta mới thật sự yên tâm”
Hắn nói đến đây, khẽ cười :
“A Yểu lúc nào cũng biết tự bảo vệ mình , lúc nào cũng chuẩn bị đường lui. A Yểu thật là giỏi mà”
Ta nghe câu này … lại thấy càng lạnh sống lưng!
Lúc hắn còn giả ngốc nên khá ít lời, ta còn thấy dễ chịu hơn.
Ta giả vờ ngáp, giục hắn đi ngủ.
Nhân lúc hắn xoay người , ta vội vàng xé nát tờ giấy của Thái tử.
Ai ngờ Tiêu Dực tắm xong quay lại , không nói một câu, cứ thế đè lên người ta .
Ta bị hắn trêu chọc đến mức muốn khóc cũng không được , muốn cười cũng không xong.
Tiêu Dực lại cố tình dừng giữa chừng, giọng mơ hồ như nói khi ngủ:
“A Yểu… nàng lúc nào cũng chuẩn bị sẵn để rời khỏi ta , phải không ?”
Ta vòng tay ôm cổ hắn , vừa dỗ vừa cợt:
“Làm gì có chuyện đó? Ngươi đẹp trai thế này , thân phận lại cao quý. Mai mốt nếu tạo phản thành công, lên làm hoàng đế, ngươi phong ta làm quý nhân… ta còn mong không kịp ấy chứ.”
Ta chủ động quấn lấy hắn .
Bình thường chuyện này đều để ta làm chủ, muốn thế nào hắn cũng chiều.
Nhưng đêm nay… hắn lại làm ta c.h.ế.t đi sống lại .
Sướng thì có sướng, chỉ là… mệt đến rã rời luôn.
Ta nằm thở không ra hơi , trong lòng c.h.ử.i tên Thái t.ử kia không biết bao nhiêu lần .
Đúng là đồ quỷ háo sắc hại người !
Một tờ giấy thôi mà làm ta mất nửa cái mạng!
…
Sau khi chiến sự Tây Bắc kết thúc, cuộc sống cuối cùng cũng nhộn nhịp trở lại .
Tiêu Dực rảnh rỗi một chút, bắt đầu dạy ta đọc chữ viết chữ.
Chỉ tiếc… cái đầu của ta đúng là cái đầu gỗ.
Hôm nay học được năm chữ, ngày mai quên mất ba chữ.
Tiêu Dực vẫn kiên nhẫn, chậm rãi dạy từng nét từng câu.
…
Ta đi đến hiệu lụa ở phía Bắc thành để giao mật báo, tiện thể chìa tay ra .
Chưởng quỹ mặt như khổ qua đưa ta một túi bạc, không nhịn được mà than:
“Cô nương… cô tiêu hao thế này … hơi bị nhiều đấy.”
Ta trợn mắt:
“Bớt nói nhảm! Ngươi tưởng ta moi tin tức từ trong phủ tướng quân dễ lắm à ? Không phải ngấm ngầm đi cửa trước cửa sau , thì sao mà trơn tru được ?”
Chưởng quỹ lập tức im re, mặt càng thê t.h.ả.m hơn.
Hoàng hậu cũng gửi thư đến.
Ta mở ra nhìn một lượt, thấy bên trong toàn những lời mắng ta .
“Một tờ giấy chỉ viết được có năm chữ? Ngươi không thể tập viết chữ nhỏ à !?”
“Ngươi tưởng gửi thư dễ lắm sao ?”
“Không ai quan tâm Tiêu Dực một ngày ăn mấy bát cơm!”
“Cũng không ai cần biết hai ngươi có cãi nhau hay không !”
“Còn viết những lời vô dụng đó nữa, giải d.ư.ợ.c tháng sau đừng mơ có !”
Không có thì thôi!
Ai thèm!
Ta bĩu môi.
Ta mở phong thư còn lại … là Thái t.ử gửi.
Đúng như dự đoán, bên trong toàn là dâm ngôn!
Ta đốt luôn cho xong, khỏi để Tiêu Dực thấy rồi lại ép ta viết thư tình cho hắn như lần trước .
Trở về phủ, ta thấy rất nhiều người lạ từ thư phòng của Tiêu Dực đi ra .
Ta tùy ý hỏi Thúy Đào:
“Dạo này hắn bận gì thế? Toàn người mặt mũi lạ hoắc đến tìm.”
Thúy Đào nhai hạt dưa rôm rốp, nói tỉnh như không :
“Bận… tạo phản chứ còn gì.”
Ta giật nảy mình , vội hạ giọng:
“Ngươi nói to như vậy không sợ trời biết đất biết à !?”
Thúy Đào gật đầu cái rụp:
“Điện hạ bảo rồi , chuyện gì cũng không được giấu cô.”
Nói xong, nàng lại nheo mắt đầy ý tứ:
“Còn cô thì, cứ cố tình chẳng chịu hỏi gì cả. Phu nhân này , ta nhìn là biết , đợi đến lúc điện hạ tạo phản thành công, e rằng cô sẽ xách hành lý chạy trốn mất tiêu mất rồi .”
Ta cười gượng:
“Đừng nói bậy… ta còn mong hắn phát tài để ta hưởng ké ấy chứ…”
Hừ một tiếng, Thúy Đào bỗng đứng tránh xa ra , cố ý hét lên cho cả phủ nghe :
“Thế mấy đồ cải trang dưới gầm giường, hộ tịch giả và lệnh thông hành giả là dùng để làm gì!?”
C.h.ế.t ta rồi !!!
Ta còn chưa kịp xông lên bịt miệng nàng thì Thúy Đào đã lè lưỡi chọc tức ta , rồi chạy đi .
Ta quay đầu lại … thấy Tiêu Dực đang đứng ở cửa thư phòng.
Hắn khoanh tay, khóe môi cong lên.
Ta nghiến răng, đành c.ắ.n môi bước tới:
“Tiêu Dực… ta … ta có thể giải thích…”
Hắn nắm tay ta , kéo vào lòng, giọng nhẹ như gió:
“Không vội. Từ từ mà bịa. Hôm nay ta rảnh… đủ thời gian nghe nàng nói dối.”
Đúng !