Chương 2 - Kỳ Án Ma Cà Rồng- Hệ Liệt " Đêm Huyền Ảo "

8



Sự xuất hiện của Tô Tuyết đã đốt cháy bầu không khí của cả căn hộ, đặc biệt là những ngôi sao cùng lớp vây quanh cô mặt trăng, tranh nhau xun xoe thêm phương thức liên lạc.



Nhưng cô ấy bước qua đám đông và mặt cười rạng rỡ với tôi: “Cảnh Sát Mai, chúng ta lại gặp nhau rồi.”



Tôi không còn cách nào khác ngoài việc trả lời lại.



“Hai người quen nhau như thế nào?” Mạc Ly cau mày.



“Cô ấy đến để báo án.” Tôi nhanh chóng giải thích.



Đôi mắt của Mạc Lỵ đảo quanh tôi và Tô Tuyết một thời. Rõ ràng là cô ấy đang ghen.



Nói chính xác hơn, sự xuất hiện của Tô Tuyết như một cái ga trong mắt những phụ nữ có mặt.



Khi chúng tôi quay lại, Mạc Ly đã nói với tôi điều gì đó.



Cô kể rằng khi còn học trung học, Tô Tuyết có tắm da ngăm đen, mập mạp và có hàm răng hô. Cô thực sự là một con vịt con xấu xí. Tất cả các bạn cùng lớp đều không ưa cô và không muốn nói chuyện với cô.



Cô cũng biết mình không được ưa thích nên luôn né tránh mọi người một cách thận trọng. Mọi người còn gọi cô ấy là Chuột Mập.



Để chứng minh rằng mình không nói dối, Mạc Ly thậm chí còn cho tôi xem những bức ảnh tốt nghiệp năm đó của cô ấy.



Cô gái trong ảnh để tóc dày che mặt và đeo cặp kính gọng đen hơi ngu ngốc. Cô ấy thực sự không thể có quan hệ gì với Tô Tuyết mà tôi biết.



"Nhìn xem, lúc đó cô ấy nhìn như thế này." Mạc Lỵ khinh thường nói: "Nầy, cô ấy chắc chắn đã được chăm sóc thẩm mỹ! Những người đàn ông đó cũng vậy. Họ biết cô ấy đang đeo một mặt giả nhưng vẫn thu thập như chim chùy.



Lúc này, cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt hào phóng: “ Nói đến, nữ đồng nghiệp đi cùng anh tối hôm đó là ai? Sao em lại cảm thấy mùi nước hoa đó rất giống mùi của cô ấy?”



"Nhàm chán!" Tôi không muốn tiếp tục chủ đề này nên để lại cô ấy đi tắm.



9



Sau buổi thi lớp, Mạc Ly trở nên rất lạ, cô thường đi sớm và về sau mà không bận rộn thứ gì. Dù có thắc mắc, cô ấy cũng không nói gì, trông như đang giữ bí mật.



Cô ấy là người khó ngủ, lịch làm việc của tôi có quy luật, tôi lo lắng sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của cô ấy nên tôi luôn ngủ.



Hôm nay, lúc cô ấy không có nhà, tôi vẫn yên lặng ở phòng cô ấy. Tôi muốn xem cô ấy định làm cái quái gì.



Căn phòng rất sạch sẽ và có mùi thơm lạ. Cô ấy luôn là một người tùy tiện bình thường không chú ý nhiều đến việc chải chuốt. Nhưng bây giờ, trên bàn bày rất nhiều chai lọ, toàn là mỹ phẩm nhiều màu chói mắt, trong ngăn kéo còn có một đống thẻ thành viên, bao gồm thể dục, yoga, làm đẹp, v.v...



Điều khiến tôi đặc biệt sốc là một số hóa đơn tiêu dùng từ các bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ! Không có gì ngạc nhiên khi gần đây cô ấy trông trẻ hơn và đẹp hơn rất nhiều so với trước đây. Hóa ra gần đây cô ấy đã bí mật phẫu thuật thẩm mỹ sau lưng tôi !



Không còn nghi ngờ gì nữa, tất cả những điều này đều là do Tô Tuyết . Ngoại hình của Tô Tuyết khiến cô cảm thấy áp lực nên cô bắt đầu chú ý đến hình ảnh của chính mình và làm mọi cách để trở nên xinh đẹp...



Trước đây cô rất coi thường Tô Tuyết.



Và bây giờ, cô đã biến mình thành loại người mà trước đây cô coi thường nhất!



Nhìn vào những hóa đơn tiêu dùng này, tôi cảm thấy tức giận trong lòng.



Tối hôm đó, tôi đích thân nấu một bàn ăn đều là những món mà Mạc Lỵ thích. Tôi cũng đặc biệt thắp nến để có một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến.



Tôi nắm tay cô ấy, trìu mến nói: “Anh yêu em như lúc đầu, và sau này anh cũng yêu em như thế nào. Dù gương mặt em đầy nếp nhăn, dù tóc em đã bạc, nhưng trong lòng anh, em vẫn là booj dáng anh yêu thích nhất." ...Hứa với anh là đừng giày vò bản thân nữa, được chứ?"



Cô ấy khóc đồng ý với tôi.



Chúng tôi đã trải qua một buổi tối lãng mạn giống như khi chúng tôi đang yêu.



Khi đang lúc cao hứng, cô đột nhiên dừng lại, nhéo nhéo mỡ quanh eo, lặng lẽ thở dài: "Mai Đông, em có nên giảm cân không?"



Tôi chỉ không biết nên cười hay khóc.



Người phụ nữ này thực sự bị ám ảnh!



10



Vụ giết người thứ chín xảy ra và cuộc điều tra vẫn không có tiến triển gì.



Hôm đó tôi ra ngoài làm việc, khi đi qua một ngã tư nào đó, tôi nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc trong một quán cà phê ven đường.



Đó là Mạc Lỵ và Tô Tuyết. Hai người vừa trò chuyện vừa cười đùa, có vẻ rất thân mật.



Tôi choáng váng, làm sao họ lại ở cùng một chỗ?



Sau đó, một điều thậm chí còn kỳ lạ hơn đã xảy ra! Tô Tuyết lấy ra một viên thuốc nhỏ màu đỏ đưa cho Mạc Lỵ ngồi đối diện. Mạc Lỵ vui vẻ nhận lấy cho vào miệng uống với nước.



Chuyện gì vậy? Cô ấy ốm à? Vậy thì cô ấy nên đến bệnh viện. Tô Tuyết đâu phải là bác sĩ!



Tôi nhìn hai người phụ nữ này cảm thấy khoong hiểu nổi.



Buổi tối về nhà, tôi hỏi Mạc Lỵ chuyện gì đã xảy ra.



Mạc Lỵ sửng sốt nói: "Em không bị bệnh. Tôi chỉ bị đau bụng khi đi mua sắm với Tô Tuyết. Tình cờ cô ấy mang theo một ít thuốc giảm đau nên đưa cho em một viên."



"không phải em ghét cô ấy lắm sao? Tại sao em lại đi mua sắm với cô ấy?" Tôi không nhịn được hỏi.



“Suy nghĩ của con người thay đổi,” cô cong môi, “Thật ra cô ấy không đáng ghét đến thế đâu.”



Trái tim phụ nữ như kim đáy biển!



11



Mưa lớn kéo dài nhiều ngày và toàn bộ thành phố biến thành một tòa thủy lao. Trên đường có rất ít người, tất cả đều bị mắc kẹt ở nhà.



Đêm muộn hôm đó, tôi chợt nhận được cuộc gọi của Tô Tuyết, nói rằng cô ấy lại nhìn thấy người đàn ông mặc áo mưa đang lảng vảng dưới nhà cô. Cô ấy sợ hãi nên đã gọi điện cho tôi.



Không nói gì, tôi mặc quần áo và đi ra ngoài.



“Anh đi đâu vậy?” Mạc Lỵ tỉnh dậy, dụi mắt hỏi: “Đã nửa đêm rồi, bên ngoài còn đang mưa.”



“Có chuyện khẩn cấp.” Tôi sợ cô ấy nhạy cảm nên không nhắc đến Tô Tuyết .



Tôi bất chấp cơn mưa tầm tã khó khăn lái xe qua đó.



Cửa vừa mở, Tô Tuyết liền khóc, nhào vào trong ngực tôi. "Cảnh sát Mai, cuối cùng anh cũng đến rồi!"



Có lẽ cô ấy sợ hãi, nhưng cô ấy thậm chí còn không cả thay quần áo. Những đường cong tuyệt đẹp của cô ấy hiện ra trong bộ đồ ngủ mỏng manh. Tim tôi như ngừng đập hai nhịp trong giây lát...



Có thể cô ấy có một chiếc sụn giả ở sống mũi, silicone ở ngực hoặc có thể có một số bí mật chưa được biết đến trong cơ thể cô ấy. Không điều nào trong số này sẽ cản trở tác động về mặt hình ảnh và thể chất mà cô ấy mang lại cho đàn ông với tư cách là một phụ nữ.





Với sự kiên quyết tuyệt vời, tôi đẩy cô ấy ra khỏi vòng tay của mình rồi bước tới, lấy áo khoác lên mình cô ấy. Không biết mình có nhìn nhầm hay không, trong mắt cô ấy dường như có một tia mất mát, nhưng lúc này, tôi không thể nghĩ quá nhiều về điều đó. “Người đàn ông mặc áo mưa đâu rồi?”



"Vừa rồi hắn ta còn ở tầng dưới..."



Tôi đi đến cửa sổ để kiểm tra. Bên ngoài có màu xám. Trong cơn mưa lớn như vậy, tầm nhìn chỉ dưới một mét. Nhưng ngôi nhà cô ở lại nằm ở tầng 11 của chung cư...



Cô ấy đang nói dối!



Đến khi tôi nhận ra điều này thì đã quá muộn. Cùng với một cơn gió lạnh, tôi bị đánh mạnh vào sau đầu. Đột nhiên tầm nhìn của tôi tối sầm và tôi bất tỉnh.



12



Sau đó, tôi bị đánh thức bởi một chậu nước lạnh. Khi mở mắt ra, anh thấy mình đang bị trói chặt vào một chiếc ghế. Tô Tuyết đứng đối diện, lạnh lùng nhìn tôi.



Tôi chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt như vậy trên khuôn mặt cô ấy. Thật là một vẻ mặt thờ ơ, kiêu ngạo, coi trời bằng vung. Trước mặt cô ấy, tôi như một con kiến ​​tầm thường.



Có một cây gậy nằm trên sàn, đầu gậy vẫn còn dính máu của tôi.



Cú đánh này thực sự rất mạnh. Tôi không thể tin được chính cô gái mỏng manh này lại làm điều này.



"Tô Tuyết, vừa rồi là cô đánh ngã tôi sao?" Ta kinh ngạc hỏi: "Sao cô lại làm như vậy?"



"Haha, đoán xem." Cô ấy cười ngọt ngào. “Cảnh sát Mai, anh không phải là thám tử nổi tiếng sao?”



Nụ cười của cô vẫn ngọt ngào như trước nhưng ẩn chứa ác ý khó dò.



Tôi biết mình không thể chọc giận cô ấy nữa vào lúc này.



"Đầu tôi đau quá. Hình như đang chảy máu. Đừng gây rắc rối nữa và để tôi đi." Tôi cau mày đau đớn.



"Thật xin lỗi, tôi đã làm bị thương anh, anh có thể chịu đựng thêm một lát nữa được không? Sẽ sớm qua thôi."



"Cô muốn giết tôi à?"



“Đúng vậy, giống như chín nạn nhân đó vậy,” cô đưa bàn tay thon dài ra nhẹ nhàng vuốt ve cổ tôi, “Cổ họng bị cắn nát, máu toàn thân bị hút khô…”



Toàn thân tôi không khỏi lạnh lẽo, "Tô Tuyết, cô nói cái gì..."



“Anh không phải vẫn luôn muốn biết hung thủ giết người hàng loạt là ai sao?” Tô tuyết quỷ quái môi, "Tôi nói cho anh biết, chính là tôi đấy."



13



Tôi lâng lâng.



Tôi chưa bao giờ nghĩ kẻ giết người lại là cô ấy. Bề ngoài của cô ấy thực sự không giống.



Ai có thể liên tưởng một vẻ đẹp thanh tú như vậy với một kẻ sát nhân hàng loạt có bàn tay nhuốm Máu?



“Kết thúc mục tiêu của cô là tiếp cận tôi.” Tôi chợt nhận ra, “Để thu thập thông tin?”



"Đây chỉ là một trong số đó. Lý do quan trọng nhất là," cô rung đầu mai, "anh là chồng của Mạc Lỵ!"



"Tại sao?"



“Mạc Lỵ đã nói với anh rằng, tôi là một chú vịt con xấu xí ở trường trung học. Khi đó, tôi đã bình thường với mọi người. Họ cười cười, cô lập tôi và gọi tôi là "con chuột béo"”.



"Anh có biết ai đặt cho anh đặc biệt này không? Đó là vợ anh, Mạc Lỵ!"



“Kế hoạch ban đầu của tôi quyến rũ anh, nhưng ai biết anh sẽ không câu?”



"Đã rất lâu rồi tôi mới mùi trải nghiệm giác giác đã bị từ chối. Mai Đông, anh dựa vào cái gì đó từ chối tôi."



Càng nói, cô ấy càng phấn khích, túm lấy cổ áo tôi và lắc mạnh. Khuôn mặt xinh đẹp cũng bị méo mó, trở nên hung dữ.



“Đây là lý do tại sao cô muốn giết tôi?” Tôi nói, "Còn những người khác thì sao? Lý do cô giết họ là gì?"



Tô Tuyết thu tay lại, vén lại mái tóc rối của mình: "Không có lý do gì để làm, bọn họ chỉ là xui xẻo gặp phải tôi..."



"Và ngày hôm đó, tôi vừa muốn đại khai sát, xui xẻo bọn họ lại trở thành thành linh hồn ma của tôi!"



Tôi nhìn người phụ nữ này trong lòng cảm thấy thật khó tin.



Trước đây, lúc cô ta rúc vào vòng tay tôi như một chú chim nhỏ,khóc như hoa lê trong mưa, mong tôi được che chở.



Nhưng hoá ra cô ấy lại là con quỷ đáng sợ nhất!