Chương 8 - Kiếp Trước Đổi Kiếp Này
8
“Hãy theo ta về.”
“Bệ hạ, giờ ngài là hoàng đế, giàu có khắp bốn bể.”
Ta vùng vẫy, “Ngài muốn thế gian nữ tử thế nào chẳng được, hà tất cố chấp với ta?”
“Bọn họ… không phải là nàng.”
Chàng kiên định nói.
“Tiểu Kỳ, ta làm hoàng đế mới biết ngôi vị ấy lạnh lẽo thế nào.”
“Ngày nào ta cũng sợ, sợ bị kẻ khác mưu sát, sợ giang sơn lung lay.”
“Chỉ khi nàng ở bên ta, ta mới thấy yên lòng.”
Ta nhìn thấy tơ máu và mệt mỏi trong mắt chàng, lòng thoáng rung động.
Nhưng rất nhanh, ta tỉnh táo lại.
Ta không thể mềm lòng thêm lần nào nữa.
Bài học kiếp trước, quá đắng cay.
“Bệ hạ, ngài chỉ là không quen mà thôi.”
Ta nghiến răng, đẩy chàng ra.
“Hãy buông tha ta, cũng là buông tha chính ngài.”
Ta xoay người bỏ đi, không dám ngoảnh lại.
Phía sau, vang lên tiếng chàng đau đớn gầm thét.
“Lâm Ý Kỳ! Nàng thật sự vô tình đến thế ư?”
“Nàng có biết, vì nàng, ta giải tán cả hậu cung, đến giờ chưa từng lập hoàng hậu!”
“Ta giữ lại ngôi vị cao quý nhất cho nàng, còn nàng thì coi thường?”
Bước chân ta thoáng khựng lại, nhưng không quay đầu.
“Bệ hạ, đó không phải thứ ta muốn.”
Nói xong, ta sải bước nhanh hơn, hòa vào biển người mịt mù.
Ta từng nghĩ, sau lần ấy, Lý Huyền sẽ buông tay.
Nhưng ta đã đánh giá thấp sự chấp niệm của chàng.
Chàng không còn đích thân đến tìm ta, nhưng lại phái vô số mật thám, giăng thiên la địa võng bám theo.
Ta đi đến đâu, chúng cũng theo đến đó.
Chúng không quấy nhiễu ta, chỉ đứng từ xa, đem từng cử chỉ của ta, báo về cho vị hoàng đế nơi kinh thành.
Ta như một con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng vàng.
Bề ngoài tự do, nhưng vĩnh viễn không thoát khỏi nhà giam vô hình kia.
Ta thay nhiều thân phận, đến nhiều vùng đất hẻo lánh, nhưng vẫn không thoát được.
Dần dần, ta cũng trở nên tê dại.
Ta không trốn nữa, chỉ sống đời của mình.
Ta mở một quán trà nhỏ, lặng nghe khách từ muôn phương kể đủ mọi câu chuyện.
Ngày qua ngày, thoắt cái, đã ba năm trôi.
Ba năm ấy, Lý Huyền chưa từng xuất hiện.
Nhưng cách mỗi một đoạn thời gian, chàng đều phái người mang đến vài món quà.
Khi thì là trang sức mới nhất từ kinh thành, khi lại là trà ngon vùng Giang Nam, có khi chỉ là một bức thư.
Trong thư, toàn là những chuyện nhỏ nơi triều đình, và sinh hoạt thường nhật của chàng.
Chàng coi ta như một cái cây biết lắng nghe, để trút nỗi lòng.
Ta chưa từng hồi đáp.
Những món quà ấy, ta cũng nguyên vẹn trả về.
Cho đến ngày hôm ấy.
Một sứ giả bụi bặm, vội vã xông vào trà quán của ta.
Hắn mang đến một bức tuyệt bút của Lý Huyền.
Trong thư viết rằng, chàng bệnh, bệnh nặng lắm.
Thái y nói, chàng chẳng còn nhiều thời gian.
Chàng nói, chàng không sợ chết, chỉ sợ, sau khi chết, sẽ không bao giờ được thấy ta nữa.
Ở cuối thư, chàng hỏi ta:
“Tiểu Kỳ, ta sắp chết rồi, lần này, nàng có chịu quay về thăm ta một lần không?”
Ta siết chặt bức thư, tay run bần bật.
Ta tính được tuổi thọ của cả thiên hạ, nhưng lại không tính được của chàng.
Bởi mệnh cách của chúng ta, từ lâu đã quấn chặt vào nhau.
Ta đóng cửa trà quán, cưỡi khoái mã, ngày đêm không nghỉ mà trở về kinh thành.
Khi ta đến tẩm cung của chàng, chàng đang nằm trên long sàng, hơi thở mong manh.
Chỉ ba năm ngắn ngủi, chàng đã gầy đến biến dạng, vị hoàng đế từng hiên ngang lẫm liệt, nay chỉ còn bộ xương khô héo.
Chàng nhìn thấy ta, trong đôi mắt đục ngầu bỗng bừng lên một tia sáng.
“Tiểu Kỳ… nàng… nàng về rồi…”
Ta đi đến bên giường, nắm lấy tay chàng lạnh như băng.
Nước mắt, không kìm nổi mà rơi xuống.
“Lý Huyền, sao ngươi… lại ngốc thế này…”
Chàng cười, nụ cười như một đứa trẻ.
“Không ngốc…”
“Được gặp nàng một lần nữa… cũng xứng đáng…”
Chàng gắng chút sức cuối cùng, từ dưới gối lấy ra một nút kết đồng tâm màu đỏ, đặt vào tay ta.
“Tiểu Kỳ… kiếp sau… đổi lại để ta đi tìm nàng…”
Dứt lời, bàn tay chàng, vô lực rơi xuống.
Ta nhìn dung nhan an tĩnh của chàng, cùng nút kết đồng tâm ấy, cuối cùng bật khóc như xé lòng.
Ta thắng thiên hạ, nhưng lại thua mất một mình chàng.
Ta tính được mọi người, nhưng lại bỏ sót một trái tim chân thật.
Sau khi Lý Huyền qua đời, ta không rời đi nữa.
Ta ở lại trong hoàng cung vắng lạnh, giữ lấy mối nhân duyên chưa trọn của chúng ta.
Ta dùng quãng đời còn lại, để cầu phúc cho chàng.
Nguyện kiếp sau, chàng sinh vào một nhà dân thường, không phải gánh vác nặng nề giang sơn xã tắc.
Nguyện kiếp sau, chúng ta chỉ gặp nhau nơi góc phố bình thường, nắm tay, bạc đầu cùng nhau.