Chương 4 - Kiếp Sau Chúng Ta Đừng Gặp Nhau

8

“Không phải muốn tìm bản cổ sao? Đi thôi.”

Trong lúc đối thoại, hai người đã bước vào Tàng Thư Các.

Ta không muốn chạm mặt họ, liền nín thở ẩn mình trên gác lửng, đợi họ tìm sách xong rồi rời đi.

Nào ngờ hai người kia tìm được một lúc ở tầng dưới, chẳng bao lâu sau đã cùng nhau đi tới bậc thang dẫn lên gác.

Gác lửng vốn nhỏ hẹp.

Không còn chỗ để trốn, ta dứt khoát cũng chẳng buồn trốn nữa.

Cứ thế mà chạm mặt họ ngay tại gác lửng.

Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt lạnh lùng của Tạ Trạm hơi trầm xuống.

Thẩm Vân Lê ngạc nhiên thốt lên:

“Hóa ra Giang cô nương cũng ở trên gác? May là vừa rồi ta và Tạ ca ca không nói xấu gì Giang cô nương cả.”

Nói đoạn, nàng còn quét mắt đánh giá ta một lượt, nụ cười ngọt ngào như gió xuân thoảng qua.

“Xem ra, lời đồn cũng chưa hẳn là vô căn cứ.”

“Giang cô nương hôm nay trang điểm rực rỡ quá đỗi, quả thật khác hẳn mọi ngày, đến ta cũng phải xiêu lòng đấy.”

Quý nữ thượng kinh vốn nổi danh miệng ngọt dao bén, lời nào cũng ẩn giấu kim châm.

Trước là mỉa mai ta lén nghe lén nhìn.

Sau lại bóng gió rằng ta trang điểm phô trương, dung tục.

Thế nhưng ta chẳng hề giận, chỉ thản nhiên đáp:

“Ta sao dám sánh với Thẩm tiểu thư cao quý thanh nhã, mang dáng vẻ điển hình của một danh môn khuê tú.”

Kiếp trước, để thuận theo sở thích đoan trang nhã nhặn của Tạ Trạm,

ta gần như chưa từng điểm trang.

Trang sức chỉ chọn ngọc, trâm cài cũng là những món giản đơn, y phục luôn nhã nhặn, sắc màu thanh đạm.

Còn hôm nay ta lại khoác lên người một chiếc váy đỏ rực.

Trên môi ta tô son đỏ rực, trên đầu cài chiếc trâm vàng lấp lánh.

Ăn vận lộng lẫy như thế, trông cứ như lại đang muốn quyến rũ ai đó.

Nhưng đây mới chính là ta.

Ta yêu những bộ y phục rực rỡ, yêu son phấn xinh đẹp, yêu những món trang sức vàng óng rực rỡ.

Trước kia, đến ta còn từng ghét bỏ bản thân mình quá đỗi diêm dúa.

Ta cũng từng vô số lần muốn biến mình thành một Thẩm Vân Lê thanh khiết như ngọc, đoan trang như khuê tú.

Nhưng giờ đây, ta lại cảm thấy  ta như vậy là rất tốt.

Ta không còn muốn sống theo dáng vẻ của người khác nữa.

Ta cùng chính mình giằng co đã lâu, cuối cùng thà làm chính ta, còn hơn làm cái bóng của kẻ khác.

9

Ta ôm lấy chiếc rương vừa thu dọn xong, chuẩn bị bước xuống lầu.

Ánh mắt Tạ Trạm đảo qua chiếc rương trong tay ta, chợt cất tiếng:

“Biểu muội định mang theo đống sách này đi đâu?”

Ta không muốn sinh thêm chuyện, liền thản nhiên đáp:

“Đọc sách, giết thời gian mà thôi.”

Tạ Trạm lặng lẽ nhìn thẳng vào mắt ta.

Một lúc lâu, cả hai đều không lên tiếng.

Trên gác lửng chợt lặng ngắt như tờ.

Thẩm Vân Lê cong cong khóe mắt, nở nụ cười, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng ấy:

“Nhiều sách như vậy, Giang cô nương thật sự có thể đọc hết sao? Chi bằng để lại cho người thật lòng yêu sách thì hơn.”

Ánh mắt nàng sáng lên, đưa tay cầm lấy quyển sách trên cùng, vui mừng nhìn về phía Tạ Trạm:

“Tạ ca ca, đây chính là bản ‘Dược Kinh Cô Bản’ mà muội đang tìm đấy!”

Lửa giận trong lòng ta bùng lên, giọng nói cứng ngắc đi vài phần:

“Không hỏi mà tự lấy, tức là trộm. Xin Thẩm tiểu thư trả lại sách của ta.”

Thẩm Vân Lê lập tức đỏ hoe vành mắt, nước mắt như sắp rơi xuống.

Tạ Trạm cau mày, ánh mắt lạnh đi, giọng nói cũng lạnh như băng:

“Biểu muội, muội quá đáng rồi.”

Ta vẫn tưởng mình đã sớm chai lì cảm xúc.

Vậy mà vẫn bị một câu lạnh nhạt của Tạ Trạm đâm thẳng vào tim.

Ta bỗng quay mặt đi, tránh ánh nhìn của chàng.

Hình như chàng cũng nhận ra bản thân vừa nói nặng lời, giọng nói liền dịu xuống, chậm rãi nói với ta như muốn thương lượng.

“Nàng nhất thời cũng chưa thể đọc hết chỗ sách này, có thể nhường quyển ấy cho Vân Lê trước được không? Nàng đọc quyển khác, được chứ?”

Thì ra công tử họ Tạ cao cao tại thượng, cũng có ngày vì người trong lòng mà hạ giọng cầu khẩn.

Ta khẽ lẩm bẩm như mộng:

“Nếu ta cứ nhất quyết muốn đọc quyển này trước thì sao?”

Tạ Trạm không nghe rõ, khẽ nhíu mày, hỏi lại một tiếng:

“Biểu muội?”

Ta nhìn vào đôi mắt đen lạnh lẽo của Tạ Trạm, trong lòng bỗng chốc buông xuôi tất cả.

“Được, theo ý biểu ca vậy.”

10

Tin tức nhà họ Tạ và nhà họ Thẩm sắp nghị thân lan truyền khắp kinh thành.

Ta lại một lần nữa trở thành trò cười trong miệng người đời khi trà dư tửu hậu.

Người người cười nhạo ta là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, cuối cùng tay trắng mà về.

Khi cả Thượng Kinh đang ồn ào xôn xao vì chuyện ấy Uấn Tẫn lại đến kinh thành sớm hơn dự định.

Việc đầu tiên ta làm là đến xem tòa nhà mới mua của chàng.

Lúc trở về thì trời đã về chiều, sắc trời âm u.

Ngay trước cổng phủ Quốc công, ta và Uấn Tẫn bất ngờ chạm mặt Tạ Trạm.

Chàng cưỡi ngựa đến trước cửa phủ.

Còn ta thì vừa vặn được Uấn Tẫn dìu tay bước xuống từ xe ngựa.

Ánh mắt bốn người giao nhau.

Ánh nhìn của Tạ Trạm lạnh băng, thẳng thừng dừng lại nơi bàn tay ta đang đặt lên cánh tay của Uấn Tẫn.

Ta vừa định hành lễ với chàng.

Chàng đã lạnh mặt xoay người, không nói một lời, đưa dây cương cho tiểu đồng canh cửa, rồi sải bước đi vào trong phủ.

Uấn Tẫn khẽ hừ một tiếng, mỉa mai cười nói:

“Ra vẻ gì chứ, thiên hạ đệ nhất công tử gì đó, ta còn là thiên hạ đệ nhất gian thương đây này!”