Chương 6 - Kiếp Sau Ác Phụ Chỉ Muốn Báo Thù

Quay lại chương 1 :

Vội vàng lao xuống lầu, nàng ta lại đâm sầm vào một chiếc xe lừa.

Ta nhìn thấy cảnh tượng đó, rốt cuộc cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Ngồi trong xe ngựa trở về phủ, ta vẫn chưa dừng được tiếng cười.

Tiểu Hồng rốt cuộc cũng không nhịn được mà lên tiếng:

“Tiểu thư, người chẳng phải nói sẽ trở thành một nữ tử tâm ngoan thủ lạt đó sao? Nữ tử tâm ngoan thủ lạt… sao lại cười vui vẻ như vậy được chứ?”

Không thể.

Trừ khi là… không thể nhịn nổi.

8

Có điều, vừa trở về phủ, ta lập tức không cười nổi nữa.

Bởi vì — người của Thẩm gia đến rồi.

Kiếp này, rốt cuộc ta vẫn không trốn thoát.

Bọn họ gấp gáp tìm một nữ tử vừa tuổi thích hợp để gả cho Thẩm Dung Cảnh, cuối cùng cũng dò la được đến ta.

Chỉ là lần này, phụ thân lấy cớ rằng ta phải hầu bệnh tổ mẫu và tạm thời quản việc trung khố trong phủ nên uyển chuyển từ chối.

Hắn mặt mày âm trầm, lạnh giọng cảnh cáo ta:

“Tính khí ngươi ngang ngược như vậy, nếu gả vào Thái phó phủ, chỉ e gây ra đủ thứ chuyện, còn làm liên lụy đến cả Tống gia.”

Tâm tư đó của hắn, ai nhìn mà chẳng hiểu — chẳng qua là muốn đẩy Lý Thu Oanh vào làm Thẩm Dung Cảnh phu nhân mà thôi.

Chuyện đó ta chẳng buồn chen vào, chỉ xoay người lặng lẽ quay về viện.

Nhưng xem ra… ta đã đánh giá thấp thủ đoạn của phụ thân.

Đến chạng vạng, nha hoàn phòng bếp mang thuốc an thần đến, ánh mắt có phần là lạ.

Chỉ khi thấy ta uống xong, đặt chén thuốc xuống, nàng ta mới thu lại ánh nhìn dò xét.

Không bao lâu sau, một tên đàn ông toàn thân bốc mùi mồ hôi xộc vào phòng, vén chăn trên giường — nhưng bên trong chỉ có vài chiếc gối được xếp thành hình người.

Tên đó vừa quay đầu lại, liền bị ta nện cho một bình hoa vào thẳng trán, ngã gục bất tỉnh, máu chảy đầm đìa.

Tiểu Hồng nghe thấy động, lập tức cầm chúc đài xông vào phòng.

Vừa mở cửa đã thấy một nam nhân đầu đầy máu ngã sóng soài dưới đất, nàng lập tức kinh hãi thét lên.

Không lâu sau, một đám người tay cầm hỏa chích kéo tới sân viện của ta.

Khi trông thấy phụ thân xuất hiện, ta như thể bị kinh hoảng tột độ, nhào tới, vừa khóc vừa run rẩy nói:

“Phụ thân ơi, may mà nữ nhi kịp đập ngất tên tặc tử đó, nếu không… thanh danh của nữ nhi e rằng đã chẳng còn giữ nổi…”

Sắc mặt phụ thân lập tức trở nên vô cùng khó coi:

“Ngươi… không sao là tốt rồi.”

Ta cúi người hành lễ, nét mặt dịu dàng cảm kích:

“Đa tạ phụ thân quan tâm. Nữ nhi không sao, chỉ cần uống thêm một bát an thần thang là có thể ngủ được rồi.”

Lời vừa dứt, nét mặt phụ thân liền cứng đờ.

Ta hạ giọng, chỉ đủ để hai người nghe thấy:

“Phụ thân giao việc ghi sổ mua sắm của phòng bếp cho nữ nhi, người trong bếp muốn kiếm chút dầu mỡ, còn chẳng phải đều phải dựa vào ta sao?

Ngài nghĩ kỹ lại xem, ngu xuẩn đến mức nào mới dám sai người động tay động chân trong thức ăn của ta?”

Đúng lúc đó, ngoài viện vang lên tiếng thông báo của một tiểu tư:

“Lão gia, lão thái thái tối nay sau khi uống xong an thần thang thì đi nghỉ, nhưng trong lúc ngủ bỗng nhiên miệng sùi bọt mép. Người trong viện đã vội vã đi mời đại phu rồi ạ!”

Sắc mặt phụ thân lập tức đại biến, cuống cuồng chạy về phía viện tổ mẫu.

Đêm ấy đèn đuốc sáng trưng, rốt cuộc cũng kéo được nửa cái mạng của tổ mẫu từ quỷ môn quan trở về.

Sau khi ổn định được một chút, phụ thân chậm rãi quay về tiền viện, vừa bước qua cổng, liền nhìn thấy trong sân đang đặt hai thi thể đẫm máu.

Ông ta đứng sững trong giây lát, rồi kinh hoảng lùi thẳng đến sát tường, vịn lấy tường nôn khan dữ dội.

Đám hạ nhân nhanh chóng dùng tấm vải trắng phủ thi thể lại.

Ta cúi người hành lễ với phụ thân, chậm rãi nói:

“Tối qua nữ nhi đã tìm thấy lọ thuốc trong phòng của Tú nhi, thì ra nha đầu đó lại dám nảy sinh lòng dạ hại chủ.”

“Sau khi thẩm vấn đêm qua nó lại dám khai rằng do phụ thân sai khiến… Thật đúng là hoang ngôn loạn ngữ! Phụ thân xưa nay hiếu thuận, sao có thể hại tổ mẫu được?”

“Vậy nên nữ nhi đã xử tử ả cùng tên tặc tử kia, bên ngoài chỉ nói là bắt gặp hai kẻ gian dâm, tội đáng chết.”

“Phụ thân thấy nữ nhi xử trí như vậy, có ổn không?”

Sắc mặt phụ thân khi xanh khi trắng, hồi lâu mới nghẹn ra được một câu:

“Tốt… tốt… Ngươi… cũng giỏi thật.”

Đúng lúc ấy, hạ nhân vào báo:

“Trưởng công chúa đã đến, xe ngựa đang đợi trước cửa phủ.”

Ta mỉm cười, nhìn chăm chú vào gương mặt tái nhợt của phụ thân, chậm rãi nói:

“Tất nhiên là có chút bản lĩnh. Nếu không, Trưởng công chúa sao có thể vừa từ chuyến nam hạ cùng Tể tướng hồi kinh, đã gấp gáp muốn gặp nữ nhi ngay?”

“Người còn nói, sẽ đích thân lựa chọn hôn phối cho ta. Phụ thân nghĩ xem — đừng nói là phủ Thái phó, mà nay nếu ta muốn gả vào hoàng gia, cũng không phải là chuyện khó đâu.”

9

Những lời khi nãy chẳng qua chỉ là ta dùng để hù dọa phụ thân mà thôi.

Trưởng công chúa sốt sắng muốn gặp ta, kỳ thực chỉ vì trước đây lúc rảnh rỗi, ta từng kể cho nàng nghe vài câu chuyện ta tự biên tự diễn.

Trong đó, ta đem chuyện kiếp trước kiếp này mình từng trải, khéo léo thêu dệt thành thoại bản, khiến nàng nghe đến xuất thần.

Vừa cùng Tể tướng hồi kinh chưa bao lâu, nàng đã sai người tới đón ta.

Có lẽ là nghiệt duyên kéo dài hai kiếp, nếu đời này ta không gả cho Thẩm Dung Cảnh, phụ thân nhất định sẽ cố ý chọn cho ta một cuộc hôn nhân tồi tệ, hủy hoại cả đời ta.

Thân là nữ tử, bị ràng buộc bởi lễ giáo, phận mệnh chẳng thể tự mình định đoạt.

So với để kẻ khác chọn chọn lựa lựa, chẳng bằng chính tay ta tự định đoạt tương lai mình.

Nào ngờ cũng thật trùng hợp, Trưởng công chúa lại nhắc đến chuyện hôn sự của ta:

“Nghe nói Vĩnh Ninh Quận chúa để mắt đến ngươi, có ý định đưa ngươi vào phủ làm con dâu.”

Ta lập tức cười khẽ, không chút do dự đáp:

“Thần nữ không đời nào chịu nhảy vào cái hố lửa ấy.”

Trưởng công chúa cười nhẹ:

“Nhà họ Thẩm thế gia vọng tộc, Thẩm Dung Cảnh cũng xem như tuấn tú văn nhã. Nếu ngươi lo lắng về tiểu thư nhà họ Lý, thì đừng bận tâm — Vĩnh Ninh có cách, nàng ta chắc chắn không vào được cửa phủ.”

“Điện hạ còn nhớ đoạn thoại bản thần nữ từng kể, về biểu muội nhà họ Mạnh tư thông với trượng phu của người khác, sau lại tái giá rồi sinh con gái không?”

“Nếu điện hạ từng gặp tiểu thư nhà họ Lý, hẳn sẽ nhận ra — giữa thần nữ và nàng ta, đôi phần ngũ quan có phần tương tự.”

Trong khoảnh khắc, Trưởng công chúa kinh ngạc đến mức không thốt nên lời:

“Chuyện đó… lại là thật sao?”

“Tự nhiên là thật. Chuyện hoang đường đến mức ấy, thần nữ đâu dám bịa đặt ra để mua vui.”

“Vậy… phụ thân ngươi… vẫn luôn tìm cách hại ngươi sao?”

Ta cụp mắt, nhẹ giọng đáp:

“Phụ thân vì muốn trải đường cho nữ nhi riêng của mình, chuyện gì cũng dám làm. Đêm qua còn sai người hạ mê dược vào canh an thần, đưa dã nam vào phòng, định hủy danh tiết của thần nữ.

Nếu không phải nha đầu kia hoảng loạn bưng nhầm bát, e rằng hôm nay thần nữ đã chẳng còn mặt mũi nào gặp điện hạ nữa rồi.”

Trưởng công chúa sững người, nắm chặt tay áo:

“Những điều ngươi nói… đều là thật ư? Ngươi lại phải chịu nhục nhã đến thế…”

Ta chỉ mỉm cười, mắt vẫn cụp xuống:

“Chuyện như vậy, dẫu có nói ra cũng chẳng ai tin. Điện hạ coi như nghe một hồi thoại bản là được rồi.”

Lúc ấy, bà vú đứng phía sau công chúa bỗng khẽ cất giọng, tiếp lời:

“Lời của Tống tiểu thư hẳn là sự thật,” bà vú đứng sau Trưởng công chúa tiếp lời, “Hôm nay khi nô tỳ đến đón người, có nghe bọn giữ cửa Tống phủ bàn tán — đêm qua phủ Tống xảy ra đại sự, lão thái thái phát bệnh, trong phủ còn đánh chết một nha hoàn cùng tên tặc tư thông với nàng ta.”

Toàn thân ta khẽ run lên từng đợt.