Chương 21 - Kiếp Nợ Ân Tình
Một đứa ngốc, thẳng tắp sống lưng, ngẩng đầu lên, dùng lời lẽ đanh thép nói với chúng cấm quân, với Trần quốc cữu, và với Lăng Thiệu: “Con ta là con trai của tân đế, thiên mệnh đã định, cao đường Đại Nghiệp Huyền điện sáng ngời, giờ phút này liệt tổ liệt tông Chu thị đang mở mắt nhìn các ngươi, hoàng tử vào cung, nếu có nửa phần sai sót, những người có mặt ở đây, không ai được sống, sau khi chết nhất định sẽ xuống địa ngục A Tỳ, vĩnh viễn sa vào nơi này, không được siêu sinh!”
Dứt lời, ta quỳ xuống dập đầu với Trần Quốc cữu, lại dập đầu với chúng cấm quân, đứng dậy vái chào nói:
“Hai vị hoàng tử, làm phiền các vị vất vả hộ tống rồi.”
Sắc mặt Trần Quốc cữu u ám dọa người, mọi người im lặng không lên tiếng, ta lại vái chào Lăng Thiệu một cái thật sâu: “Lăng Thiệu ca ca, A Ôn, phó thác con trai cho huynh.”
Ta biết, huynh ấy sẽ làm được, cho dù phải liều mạng.
Còn nhớ lúc trước, trong Trọng Hoa cung, Chu Thừa Dực còn là Thái tôn, Lăng Thiệu còn là võ thị, ta là tiểu cung tỳ ngốc nghếch, khi thấy huynh ấy, ta vui vẻ gọi một tiếng “Lăng Thiệu ca ca”, thiếu niên kia cũng sẽ đỏ mặt.
Sau đó, ta đến hồ Thái Dịch hái đài sen, có lần huynh ấy còn giúp ta xách giỏ.
Lúc đưa về Trọng Hoa cung, huynh ấy lấy ra một cành hoa sen đang chớm nở từ trong giỏ, tươi cười nói cho ta biết: “A Ôn, muội chỉ lo hái đài sen, ta hái cho muội một đóa hoa này.”
Ta hớn hở cầm cành hoa sen kia, vào trong điện đang định tìm bình cắm vào, thì vô tình bị Thái tôn nhìn thấy.
Dường như Thái tôn cái gì cũng biết, hắn ỷ cao hơn ta một cái đầu, từ sau lưng rút đóa sen kia đi.
Ta quay đầu lại, vẻ mặt hắn hờ hững, cười lạnh: “Hoa còn chưa nở, xấu lắm.”
Sau đó hắn ném cành sen kia, ta bĩu môi khóc.
Thái tôn nhất thời có chút hoảng hốt, xoa xoa mặt ta, lại thấp giọng dỗ ta: “Đừng khóc, lát nữa cô hái cho ngươi một cành đẹp nhất.”
…
Ta đã chết trên thanh kiếm mà Lăng Thiệu ca ca rút ra.
Huynh ấy ôm ta vào trong lòng, tay run rẩy, muốn che vết thương ở cổ ta.
Máu nóng hổi, chảy ra không ngừng.
Nước mắt của Lăng Thiếu ca ca, cũng nóng.
Huynh ấy đang khóc: “A Ôn, A Ôn...”
Trước khi nhắm mắt, ta nắm chặt tay huynh ấy, lẩm bẩm: “Ta tin chàng ấy, ta mãi mãi tin chàng ấy.”
Ngũ Mễ đạo nhân tính toán rất chính xác, phu quân của ta là Hoàng đế, con trai là Hoàng tử, ta thực sự là quý mệnh.
Nhưng ông ta tính cũng không chính xác, A Ôn, từng là tiểu thư nhà quan lại.
Ta chưa bao giờ nghĩ mình là kẻ ngốc.
Bây giờ, ta cũng phải trở về tìm cha nương ta, bọn họ đang ở hội chùa chờ con gái Văn Sanh của bọn họ.
Văn Sanh sẽ cưỡi trên cổ cha, cầm kẹo hồ lô, vui vẻ nhìn Long Nữ đi diễu hành.
Còn được nương trang điểm cho, cũng ngồi ở trên đó làm Long Nữ.
Tiếng chiêng trống, tiếng người ồn ào, dòng người chen chúc.
Chỉ là trong đám người, không còn thấy chàng trai có đôi mắt sắc sảo, sâu thẳm, mặc cẩm y Kỳ Lân màu đỏ thẫm kia nữa.
Hắn tên là Chu Thừa Dực.
Là phu quân của ta.
A Ôn vĩnh viễn tin tưởng hắn...