Chương 2 - Kiếp Này Tôi Sẽ Giúp Anh Thoát Khỏi Kiều Kiều

“Đi cái gì mà đi! Ai mà không biết trình độ của Lý Kiều Kiều? Cô ta chỉ là một đứa học cao đẳng, thì có khả năng gì để làm phẫu thuật chứ! Gia Hựu, con còn đứng đó làm gì, mau đưa Tuấn Thần đến bệnh viện lớn gần nhất chữa trị đi!”

“Không đi! Nếu mấy người không làm theo lời tôi, đưa tôi đến bệnh viện của Kiều Kiều, thì tôi sẽ chết ngay trước mặt mấy người!”

Trương Tuấn Thần thấy mẹ chồng tôi kiên quyết, thì cũng tức tối hét lên, ánh mắt hung dữ trừng trừng nhìn tôi và mẹ anh ta.

Tôi không nhịn được mà nhếch mép cười giễu, giả vờ bất lực lên tiếng:

“Mẹ à, nghe lời chồng con đi! Con sẽ đưa ảnh tới đó ngay.”

2.

“Không được!”

Mẹ chồng tôi lúc này cũng cực kỳ cứng rắn:

“Tuấn Thần hồ đồ thì thôi, chẳng lẽ con cũng hồ đồ theo? Con nhỏ Lý Kiều Kiều đó là thứ gì mà chữa bệnh được?”

Câu còn chưa nói hết, Trương Tuấn Thần đã nổi điên gào lên:

“Không cho phép mấy người nói Kiều Kiều như thế! Cô ấy có năng lực hay không, tôi chẳng lẽ không biết?!”

Nói rồi anh ta quay sang nhìn tôi, giọng đầy căm hận:

“Cô ấy chỉ muốn vào biên chế thôi, cô ấy sẽ không đánh cược bằng mạng tôi, càng không hại tôi! Còn cô đó, Thẩm Gia Hựu, cô lúc nào cũng nhỏ nhen ích kỷ! Nếu không phải tại cô tự ý quyết định, thì Kiều Kiều đã không chết!”

Tôi biết anh ta đang nói về kiếp trước, nhưng tôi không muốn để lộ chuyện mình cũng trọng sinh. Thấy mẹ chồng đang nghi hoặc nhìn tôi, tôi cũng tỏ ra ngạc nhiên hỏi:

“Chồng à, anh nói gì vậy? Kiều Kiều sao mà chết được?”

Trương Tuấn Thần nhìn tôi đầy nghi ngờ, dường như đã tin rằng tôi không trọng sinh theo anh ta. Trong mắt anh ta ánh lên vẻ ngạo mạn và đắc ý, lạnh giọng nói:

“Đưa tôi tới đó ngay, nếu không Kiều Kiều chết, thì Thẩm Gia Hựu cô cũng không sống nổi!”

Tôi lập tức siết chặt nắm tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay đến rách da, cố nén cơn căm hận đang cuộn trào trong lòng.

Hình ảnh lúc bị xe đâm nát người ở kiếp trước hiện lên trong đầu tôi như cơn ác mộng, cảm giác đau đớn và tuyệt vọng đó, tôi không muốn phải trải qua lần nữa.

Một người đã có thể nói ra những lời như thế, thì chắc chắn cũng sẽ làm thật.

Nhưng kiếp này, tôi sẽ không để anh ta có cơ hội đó!

Mẹ chồng thì vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, giận dữ quát lên:

“Mẹ thấy con thật sự điên rồi! Gia Hựu, trói nó lại rồi kéo lên xe cho mẹ!”

Bà ấy hiển nhiên bị chọc tức đến không chịu nổi.

Tôi không muốn để lộ mình đã trọng sinh, nên giả vờ nghe lời, bước về phía Trương Tuấn Thần.

Không ngờ anh ta lại đột nhiên vớ lấy vật gì đó bên cạnh rồi ném thẳng vào mặt tôi:

“Đồ đàn bà độc ác! Nếu cô dám không đưa tôi đến bệnh viện của Kiều Kiều, tôi sẽ đánh chết cô ngay bây giờ!”

Vật nặng ném trúng đầu tôi, khiến mẹ chồng bên cạnh hoảng hốt hét lên một tiếng.

Trương Tuấn Thần lại nhanh tay túm lấy cánh tay tôi, kéo tôi ngã xuống đất, hai tay giơ lên định đấm thẳng vào đầu tôi.

Dù chân anh ta đã gãy, nhưng với sức vóc nam nữ chênh lệch, tôi không thể vùng ra được.

Mẹ chồng hoảng sợ hét toáng lên, thấy Trương Tuấn Thần thực sự định đánh xuống, thì vội vã kêu:

“Được rồi! Đừng đánh nữa! Mày đánh Gia Hựu bị gì rồi thì ai đưa mày đi gặp Lý Kiều Kiều!”

Cuối cùng mẹ chồng cũng nhượng bộ.

Trương Tuấn Thần quả nhiên dừng tay.

Tôi ôm đầu đầy đau đớn ngồi dậy khỏi đất, nhìn thấy ánh mắt đắc ý đầy thỏa mãn trên gương mặt anh ta, trong lòng tôi chỉ thấy thêm một tầng căm phẫn.

Sau đó

Ba nghìn cây số đường, tôi lái xe suốt một ngày một đêm không chợp mắt, đến chiều hôm sau mới đến nơi.

Tôi và mẹ chồng lập tức làm thủ tục nhập viện khẩn cấp cho anh ta.

Mẹ chồng muốn sắp xếp bác sĩ phẫu thuật, nhưng khi Trương Tuấn Thần thấy bác sĩ chính không phải là Lý Kiều Kiều, thì lập tức xé nát giấy ký cam kết mổ.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)