Chương 6 - Kiếp Này Tôi Chọn Đua
6
“Phong Cảnh Lạc, vẫn trẻ con như xưa.”
Nhưng anh ấy vẫn giữ phong độ, để lại một lời chúc:
“Chúc mừng.”
Sau đó, anh đổi ảnh đại diện và ảnh bìa thành ảnh cưới của tôi và anh.
Ba giây sau khi reload.
Phong Cảnh Lạc chặn anh.
Thẩm Dật Hành chỉ bật cười, không nói gì thêm.
Đếm ngược còn 7 ngày đến hôn lễ.
Thẩm Dật Hành có một cuộc họp khẩn, đành xin nghỉ nửa ngày với tôi.
Tôi cầm thẻ của anh ấy, lang thang mua sắm trên phố thì vô tình gặp Phong Cảnh Lạc và Giang Khuynh Nhiễm.
Hai người nắm tay quấn quýt, thể hiện tình cảm không e dè ai.
Thấy tôi, ánh mắt Phong Cảnh Lạc liếc từ mặt tôi xuống sợi dây chuyền đeo ở xương quai xanh.
Nhướng mày đầy ẩn ý:
“Giang Vũ Đường, em ngoan quá nên đến nói dối cũng không biết à?”
“Sắp kết hôn rồi mà còn giữ sợi dây chuyền đựng ảnh của tôi? Yêu tôi thế, Thẩm Dật Hành biết liệu có để yên không?”
Anh ta không biết, sau khi trọng sinh, tôi đã sớm thay ảnh trong mặt dây chuyền… bằng ảnh của con chó nhà tôi rồi.
Tôi cầm lấy mặt dây chuyền, định mở ra vả thẳng vào mặt anh ta.
Ai ngờ Phong Cảnh Lạc đột nhiên tiến lên, giật phăng sợi dây chuyền của tôi, đưa luôn cho Giang Khuynh Nhiễm.
“Khuynh Nhiễm, em là vợ chưa cưới và là người anh yêu.”
“Ảnh của anh, chỉ giao cho em giữ gìn.”
“Người phụ nữ khác — không xứng.”
Đôi mắt Giang Khuynh Nhiễm sáng lên, cảm động gọi:
“Anh Cảnh Lạc …”
Sau đó quay sang nhìn tôi, đầy áy náy:
“Chị à, chị sắp cưới Thẩm Dật Hành rồi, còn giữ ảnh anh Cảnh Lạc quả thật không ổn.”
“Anh ấy bây giờ là bạn trai của em, dây chuyền này, vẫn nên để em giữ thì hợp lý hơn.”
“Chị đã chọn Thẩm Dật Hành, thì nên dứt khoát một chút.”
“Đàn ông không thích loại con gái bắt cá hai tay đâu.”
“Chị à, lần này… nghe lời em đi.”
Tôi bật cười lạnh, giật lấy sợi dây chuyền, đập thẳng xuống đất.
Dây chuyền vỡ tan thành từng mảnh, tôi cúi người nhặt bức ảnh con chó nhỏ bên trong, ngay trước mặt bọn họ.
“Dây chuyền cho hai người thì chẳng sao cả. Nhưng ảnh chó nhà tôi thì không.”
“Vì… hai người không xứng.”
…
Còn 3 ngày đến hôn lễ, cha mẹ ruột của Giang Khuynh Nhiễm bất ngờ tìm đến nhà tôi nhận lại con.
Mười tám năm trước, khi cô ta còn là một đứa bé sơ sinh, vì là con gái mà bị bố mẹ ruột bỏ rơi trong một rừng cây nhỏ.
Bố mẹ tôi đi buôn ngang qua thấy đáng thương nên đem về nuôi, nhận làm con gái nuôi.
Từng miếng ăn, từng bộ quần áo của cô ta những năm qua chưa từng bị bạc đãi dù không phải máu mủ ruột rà.
Vậy mà chỉ vì một lần vô tình nhìn thấy giấy tờ nhận nuôi, cô ta bắt đầu cảm thấy bố mẹ thiên vị.
Dần dần, ánh mắt đố kỵ cũng nhắm vào tôi — người chị gái “hoàn hảo”.
Váy phải giống tôi, cơm hộp đi học không được thiếu một miếng thịt so với tôi.
Nhưng dù có cố gắng bằng mọi cách để giống tôi về vật chất, kết quả học tập vẫn cách biệt.
Các bạn nam thích tôi, chỉ gửi thư tình cho tôi, chưa từng gửi cho cô ta…
Tôi cao hơn cô ta một chút, chân thon hơn một chút, tóc mượt hơn một chút.
Tất cả đều trở thành lý do để cô ta ghen tị.
Kiếp trước, sau khi cô ta qua đời, tôi dọn dẹp di vật thì vô tình thấy được cuốn nhật ký.
“Tại sao chứ?!”
“Chúng tôi vốn dĩ là hai đứa trẻ từ hai gia đình khác nhau, tại sao lại phải nhận nuôi tôi, ép tôi sống dưới cái bóng của cô ta?”
“Tôi không có lòng tự trọng sao? Cảm xúc của con nuôi thì không đáng được coi trọng à?”
“Nếu làm con gái nuôi nhà họ Giang, đồng nghĩa với việc phải chịu đựng tất cả những điều này, thì thà rằng tôi chưa từng được họ cứu!”
Chính vì những dòng đó trong nhật ký, mà kiếp này, tôi quyết định… cho cô ta toại nguyện.
Tôi gửi thẳng thông tin liên lạc của Giang Khuynh Nhiễm cho cha mẹ ruột của cô ta.
Chưa đầy 30 phút sau, Phong Cảnh Lạc phóng chiếc xe thể thao đến trước cổng nhà tôi.
“Giang Vũ Đường, mở cửa!”
“Không muốn tôi cưới Giang Khuynh Nhiễm, nên cô mới dùng thủ đoạn bẩn thỉu thế này để tổn thương cô ấy?”
“Cô làm nội trợ cả đời, chẳng học được gì ngoài cái trò ghen ăn tức ở với phụ nữ à?”
“Lập tức xử lý chuyện của Khuynh Nhiễm đi, dỗ cô ấy vui vẻ lại, nếu không thì…”
Tôi đang nằm trên giường liền nhăn mặt, xoay người, xoa thái dương:
“Ồn ào thật.”
Thẩm Dật Hành kéo tôi lại vào trong chăn, đeo lại bịt mắt:
“Để anh xử lý.”
Anh ấy mặc áo ngủ rộng rãi, bước ra trước cổng biệt thự, đứng sau cánh cửa sắt:
“Phong Cảnh Lạc, không ai dạy cậu rằng trước 8 giờ sáng cuối tuần, đừng tùy tiện đến làm phiền cuộc sống vợ chồng người khác à?”
Phong Cảnh Lạc nhìn chằm chằm vào những vết đỏ hồng mờ mờ trên xương quai xanh của Thẩm Dật Hành, nghiến răng ken két.
Một lúc sau mới bật cười lạnh: