Chương 4 - Kiếp Này Ta Trở Thành Bá Mẫu

12

Hồng diệp cũng lập tức nhảy ra, nổi giận mắng: “Hôm nay giáo huấn còn chưa đủ? Ngươi thế mà còn dám mơ tưởng quốc công gia!” Thấy ánh mắt cô gia lộ ra nghi hoặc, Hồng Diệp liền kể ra chuyện hôm nay ta quyến rũ Trấn Quốc, và bị phạt quỳ.

Ánh mắt cô gia lạnh lùng mà nhìn về phía ta.

Cái tay mà tiểu thư nắm chặt cái khăn cũng chậm rãi buông ra.

Hồng Diệp nói lời này ra, ở trong mắt cô gia, chuyện này không liên quan đến tiểu thư.

Tiểu thư vẫn là thê tử dịu dàng hiền thục.

Còn ta lại là một nha hoàn hạ tiện mơ mộng hão huyền, lời nói như rồng leo, lúc làm thì như mèo mửa.

Thậm chí hắn cảm thấy, ta là khinh thường hắn, một nhi tử không cùng huyết thống với quốc công gia, tưởng trèo lên giường của quốc công gia, hắn làm sao mà không tức giận được chứ?

Bởi vì không phải là con ruột của quốc công gia, mà quốc công gia lại còn chậm chạp không có thỉnh phong vị trí thế tử cho hắn.

Từ lâu cô gia đã bất mãn trong lòng.

Thậm chí đối quốc công gia, phụ thân của hắn, cũng oán hận từ sớm.

Đời trước, sau khi ta chết, cô gia cũng còn chưa ngồi lên trên vị trí thế tử.

Vì thế hắn và tiểu thư đối quốc công gia lại càng thêm oán hận.

Thường chửi trong lòng, nói ngài không có coi cô gia là thân sinh nhi tử.

Một đứa con mà ngài cũng không có, ngày sau già rồi còn không phải là vẫn muốn dựa vào cô gia.

Tên lão bất tử như vậy, về sau đừng có mơ sống tốt ở trên tay bọn họ.

Thậm chí, bọn họ còn âm thầm toan tính, muốn ám hại mạng sống của quốc công gia.

Chờ ngài chết rồi, phủ quốc công to như thế cũng chỉ có một thiếu gia là cô gia mà thôi, dù cho không phải là thế tử thì sao.

Phủ quốc công phủ này còn không phải vẫn để lại cho cô gia kế thừa?

13

Hiện giờ, cô gia nghe xong lời nói của Hồng Diệp, căm phẫn trong lòng trực tiếp bị khơi dậy.

Sắc mặt hắn âm trầm, dùng sức tát một cái tát trên mặt, nổi giận đùng đùng chửi : “Tiện nhân, phụ thân là người mà ngươi có thể chửi bới?”

Ta bị đánh đến khóe miệng chảy máu, té xuống trên đất.

Hắn cười lạnh một tiếng, quay đầu ra lệnh: “Người đâu, trói ả ta lại, ném vào trong phòng ta!”

Gã sai vặt nhóm bước lên phía trước, muốn trói ta lại.

Nhìn biểu tình châm chọc của Hồng Diệp, và ánh mắt lạnh lùng của tiểu thư.

Sự không cam tâm trong lòng lại càng đậm hơn

Kiếp này, cho dù có chết, ta cũng không làm một công cụ mà ai cũng có thể sai khiến!

Ta tránh thoát khỏi gã sai vặt, quỳ gối trước mắt tiểu thư, khóc lóc dập đầu van xin:

“Tiểu thư, cầu xin ngài, giúp ta xin cô gia tha ta đi! Ngài yêu cô gia sâu đậm, không chịu làm cô gia đi tìm nữ nhân khác, đưa ta tới chỗ quốc công gia , còn không phải là vì biết cô gia nhìn để ý tới ta, cho nên mượn cơ đưa ta cho quốc công gia sao? Ta hiện giờ đã là người của quốc công gia, sẽ không còn trở ngại mắt của ngài và cô gia, ngài buông tha ta đi……”

Lời của ta vừa dứt, sắc mặt cô gia càng trở nên khó coi.

Hắn đầy mặt u ám nhìn về phía tiểu thư, trong ánh mắt mang theo nồng đậm thất vọng.

Ta biết, cây kim này, đã thành công cắm vào trong lòng cô gia.

Mặt mày của tiểu thư có chút trắng bệch.

Nàng lắc đầu, định muốn nói gì đó, hứa quản gia bên cạnh quốc công gia đột ngột đi tới.

14

Hứa quản gia phụng mệnh của quốc công gia , đến đón ta đi.

Ta nhìn nụ cười miễn cưỡng trên mặt của tiểu thư, còn có ánh mắt âm u của cô gia khi nhìn về nàng.

Gánh nặng trong lòng đã được giải thoát, cả người ta xụi lơ trên mặt đất.

Ta cúi đầu, giấu nụ cười vui sướng.

Thật tốt quá, ta đánh cược thắng rồi.

Không uổng phí công ta tối qua…… Bận rộn suốt đêm.

Nha hoàn băng bó cho ta, là nữ nhi của hứa quản gia.

Ta vô tình tiết lộ rằng chuyện tối nay tiểu thư cố ý đưa ta cho cô gia làm nha hoàn thông phòng.

Giờ đây, con vịt đã đến miệng của cô gia bay mất , còn bị phu nhân nhà mình tính kế như này.

Câu châm trong lòng hắn, chỉ sợ đã chui thật sâu vào trong thịt, đời này đừng có mong nhổ bỏ.

Trước khi rời đi , tiểu thư liếc mắt nhìn ta thật lâu, ý cười không chạm đến đáy mắt : “Xuân Đào, ngươi thật sự có phúc .”

Ta hành lễ, rũ mi đáp: “Xin nhận cát ngôn của tiểu thư.”

Hồng Diệp giận dữ nhổ nước bọt xuống đất, trong mắt thể hiện đầy ghen ghét tẫn.

-

Ta đi theo Hứa quản gia đến sân quốc công gia.

Lần này người cho ta băng bó, vẫn là nha hoàn tên Hứa Hương, nữ nhi ruột của Hứa quản gia

Quốc công gia có việc phải đi ra ngoài mấy ngày.

Khi ta đi, hắn đã đi rồi, làm ta lại có mấy ngày yên bình nhàn nhã.

Nghe nói rằng.

Vào cái ngày sau khi ta rời đi, cô gia vẫn không chịu rời khỏi.

Mà kéo Hồng Diệp vào phòng, cưỡng ép ả ta.

Khác với ta đời trước, Hồng Diệp không phải là nha hoàn thông phòng, mà còn được cô gia phong làm đi nương.

Còn chuyển đến sống ở một viện khác.

Từ đó về sau, cô gia hàng đêm nào cũng ở lại trong sân của Hồng di nương.

15

Lúc quốc công gia trở về, cũng đã là 5 ngày sau.

Ngày hôm sau khi ngài trở về, ngài mới tới gặp ta.

Quốc công gia cúi đầu, ánh mắt nặng nề nhìn ta, phối hợp với vết sẹo lớn kia, tạo nên cảm giác áp lực vô cùng lớn.

Ta quỳ rạp trên mặt đất, ngoan ngoãn cúi đầu.

“Nô tỳ uống rượu say, làm bẩn quốc công gia, xin ngài trừng phạt.”

Quốc công gia đánh giá ta một lúc lâu sau, mới ra tiếng nói:

“Ngẩng đầu lên.”

Ta dùng sức cắn môi, con mắt đỏ hoe ngẩng đầu lên nhìn.

Quốc công gia có lẽ nghĩ tới ta đêm cố hết sức hầu hạ, ánh mắt thoáng tối lại .

Ngài trầm giọng mở miệng: “Cũng thế, từ nay ngươi ở lại trong viện của ta.”

Cứ như vậy, ta trở thành nữ nhân duy nhất trong phủ quốc công gia.

Ngài có lẽ cảm thấy hứng thú với sự cố gắng và dáng người của ta, nhưng ở trong mắt ngài, ta chẳng có quan trọng tí nào.

Cho nên ta chỉ là nha hoàn thông phòng.

Người hầu hạ bên người ta là Hứa Hương.

Những ngày quốc công gia ở trong phủ cũng không nhiều.

10 ngày thì ước chừng chỉ có 5 ngày trở về.

Mỗi lần trở về, ta đều sẽ làm canh bổ cùng tiểu đồ ăn đưa đến chỗ ngài.

Ở trong phủ không có việc gì để làm, vì để lấy lòng quốc công gia, trù nghệ của ta ngày càng tiếng bộ.

Ngày hôm này, quốc công gia hồi phủ, ta mang canh đến thư phòng cho hắn.

Quốc công gia nhìn bát canh con ba ba trong tay ta, ánh mắt mang ý sâu xa.

Hắn nhìn ta một cái, rồi một hơi uống cạn bát canh.

Rồi sau đó hỏi ta: “Ngươi ở trong phủ nhàm chán lắm sao ?”

Ta lắc đầu, làm bộ trong mắt chỉ có mỗi mình ngài, hai mắt sáng lấp lánh mà nói: “Mỗi ngày ngoài học nấu cơm, thì cũng là tính toán thời gian, chờ đợi ngài trở về, cũng không có buồn chán.”

Tất nhiên, ngoại trừ những việc đó, ta còn xem rất nhiều sách vở.

Những thứ bên trong đó đều là dạy như thế nào làm hài lòng các nạn nhân.

Quốc công gia nhướng mày, bàn tay to lớn của ngài nắm lấy tay của ta.

Trên tay của ngài đầy vết chai, khi cọ xát làm ta của chút đau rát.

Ta rũ mắt, bộ dáng e thẹn.

“Ồ ? Trù nghệ đúng thật là có tiến bộ.”

Ta vui mừng ,ngẩng đầu: “Nô tỳ từ lâu đã nghe danh, ngài là một đại anh hùng sát phạt quyết đoán, trong lòng kính ngưỡng nhiều năm, hiện giờ có thể tự tay hầu hạ ngài, nấu canh cho ngài uống, là phúc phần mà nô tỳ tích tụ từ bao đời.”

Ngài nheo lại hai mắt, vẫn không nói gì, chỉ là bế ta lên, đi về vào trong phòng.

Nghe tiếng tim ngài đập mạnh, dựa vào cánh tay rộng lớn và rắn chắn của ngài hắ, ta nhẹ nhàng nhắm hai mắt.

Đêm này, quốc công gia đặc biệt thô lỗ.

Ngày hôm sau, ta ước chừng phải nằm trên giường nghỉ ngơi suốt một ngày.

16

Quốc công gia một lòng dồn tâm huyết vào hành quân đánh giặc, vì đất nước phục vụ.

Cũng không để ý chuyện chuyện giường chiếu nam nữ, và cũng không chấp nhất về chuyện con cái nối dõi.

Nếu không, nhiều năm trôi qua như vậy, hậu viện cũng không có nổi một người thê thiếp.

Hiện giờ tuy rằng ngài nếm đã nếm được hương vị của việc đó, trở về sẽ tìm ta vui chơi vài lần, nhưng không quá say mê.

Tuy nhiên, có vài người bắt đầu ngo ngoe rục rịch, thấy ta trèo giường thành công, định bắt chước theo.

Nhưng tất cả đều bị đuổi ra ngoài.

Chớp mắt hai tháng qua đi,hậu viện quốc công gia vẫn chỉ có một người nha hoàn ấm giường là ta.

Ở bên chỗ ta sống đến bình đạm, gió yên biển lặng.

Nhưng bên phía tiểu thư và cô gia lại vô cùng náo nhiệt .

Màn kịch ân ái giả tạo của họ bị xé rách.

Hình tượng hiền lương thục đức của tiểu thư trong lòng cô gia sớm đã không còn nữa.

Hắn không hề cảm thấy áy náy với tiểu thư.

Dần dần ít khi đi đến phòng của nàng, thay vào đó thường xuyên ở lại chỗ của Hồng di nương.

Hồng di nương tra ra có thai sớm hơn so với ta kiếp trước, sau nàng biết được mình có tin vui, gấp không chờ nổi nói tin tức này cho tiểu thư, nàng là người một lòng trung thành và tận tâm, dù đã theo cô gia, nhưng vẫn coi tiểu thư là chủ tử như cũ.

Nề hà, tiểu thư ban xuống một chén canh phá thai, khiến nàng ta mất nửa cái mạng.

Cùng ngày, nàng đã bị tiểu thư bán đi.

Dù cho là thiếp thất, nhưng cũng chỉ là kẻ hạ nhân tôi tớ, chủ mẫu có thể tùy ý bán đi.

Nghe nói, ngày ấy Hồng Diệp khóc lóc giãy giụa cầu xin mãi.

Lúc bị mẹ mìn mang đi, dưới thân còn vương máu.

Sau khi cô gia trở về biết tin liền nổi trận lôi đình.

Cãi nhau to với tiểu thư, tiểu thư động thai khí, hài tử suýt nữa không giữ được.

Từ đó trở đi, cô gia liên tiếp nạp thiếp.

Rất ít khi đến phòng nàng.

Kiếp trước hai người phu thê tình thâm,kiếp này lại có nguy cơ sủng thiếp diệt thê.

17

Hai tháng sau, ta bị khám ra mang thai.

Quốc công gia tuy nói không để tâm đến con nối dõi, nhưng nghe tin tức này, vẫn nâng ta lên làm di nương.

Còn ban thưởng cho ta không ít đồ vật.

Tin tức này truyền ra ngoài, người không ngồi yên trước tiên là tiểu thư cùng cô gia.

Ta mà sinh ra đứa con này, cô gia lập tức không hề là hài tử duy nhất của quốc công phủ.

Ngẫm nghĩ lại cũng biết, nếu ta sinh ra một vị tiểu thư thì còn tốt, nhưng nếu là thiếu gia, chẳng sợ hắn là con vợ lẽ, thì dù sao cũng là con ruột của quốc công, mà cô gia chỉ là con nuôi, tiền đồ sẽ càng thêm bập bênh.

Nghe nói khi màn đêm buông xuống cô gia liền đi vào phòng của tiểu thư.

Hai người xảy ra cãi vã, cô gia hung hăng tát nàng hai cái.

Tiểu thư lại động thai khí, uống mấy ngày thuốc, mới đem thân thể dưỡng lại hơi khỏe.

Thân thể vừa khoẻ , nàng liền tới cầu kiến ta.

Ta bảo Hứa Hương mời nàng tiến vào.

Mấy tháng không thấy, tiểu thư nhìn gầy đi rất nhiều, cái bụng đặc biệt lớn.

Trên mặt nàng vẫn như cũ mang theo nụ cười dối trá, nhưng sắc mặt tái nhợt, có thoa mấy lớp phấn, đều che đậy không được.

“Xuân phu nhân, ta sớm đã biết, ngươi là người có phúc khí.” Nàng cười khanh khách, mở miệng.

Ta cũng là cười trả lời: “Nhờ phúc của thiếu phu nhân, nếu không phải ngài mang ta đi gặp quốc công gia, ta cũng sẽ không có ngày hôm nay.”

Sắc mặt tiểu thư cứng đờ trong nháy mắt, chỉ sợ nàng hối hận đến nỗi có thể cắn nát răng.

Nàng chỉ cười nói với ta vài câu, rồi bảo nha hoàn dâng lên thuốc bổ và trang sức.

Khi nói chuyện, ánh mắt nàng vẫn luôn dừng ở trên bụng ta, dường như nghi hoặc, lại như hiểm độc.

Đợi nàng đi rồi, ta liền bảo Hứa Hương ném hết đống đồ đó.

Lúc ta đi vào viện của quốc công gia, nàng tặng ta một vòng tay quý giá.

Chiếc vòng ấy toàn bộ là ngọc bích, ngâm trong nước với xạ hương và hoa hồng Tây Tạng suốt hai tháng trời .

Không chỉ khiến người ta không mang thai, mà còn làm cho thai phụ sinh non.

Ban đầu vốn định đợi khi ta hầu hạ cậu thì ban tặng cho ta.

Kiếp trước ta cũng đeo, mãi đến sau này ta không cẩn thận làm bể, ta mới có thể mang thai

Kiếp này, chiếc vòng lại có công dụng.

Việc đầu tiên ta đến viện của quốc công gia là làm bể thứ này.

Nghĩ lại những trang sức đó, cũng đều đã ngâm trong

xạ hương.

18

Theo từng tháng, bụng của ta dần dần lớn lên.

Khi được năm tháng, tiểu thư sắp lâm bồn, cô gia lại nạp thẻ một quý thiếp.

Phòng thiếp thất ấy được mang từ thanh lâu về, không hiểu gì về quy củ.

Nàng ỷ vào mình được sủng ái, cố ý đi khiêu khích tiểu thư.

Kết quả va chạm trúng tiểu thư, dẫn tới sinh non.

Tiểu thư ở trong phòng sinh, thống khổ kêu rên một ngày một đêm

Cuối cùng sinh ra một nữ nhi, còn có một bé trai đã chết

Tiểu thư chịu không nổi cú sốc , lập tức hôn mê bất tỉnh.

Mà thân thể nàng cũng bị tổn thương, phần lớn thời gian đều ốm đau trên giường.

Cô gia đối nàng càng không ưa , hiếm khi đến phòng nàng .

Khi ta đến tháng thứ 6, thái y nói với quốc công gia, đứa bé này xem chừng là nam nhu

Quốc công gia rất vui.

Ngài tuy rằng không bận tâm với con nối dõi.

Nhưng ngài cũng muốn bồi dưỡng ra một người nam nhi biết hành quân đánh giặc.

Đáng tiếc cô gia ám ảnh cái chết của cha ruột , không chịu tập võ, quốc công gia cũng không thể ép buộc.

Quốc công gia lúc rảnh rỗi , cũng sẽ kéo tay của ta cười nói: “Nếu là tên nhóc , ngươi sau này không cần nuông chiều quá mức, ta muốn dẫn nó đi hành quân đánh giặc.”

Ta dựa vào ngực ngài, gật gật đầu, vẻ mặt sùng bái nhìn hắn: “Nếu nó sau này có thể làm một đại anh hùng giống ngài thì ta cũng không sống uổng một đời. ”

Ngài ôm ta, tiếng cười càng thêm sảng khoái.

Dần dần, tiếng cười ngài ngừng lại , thở dài một tiếng nói với ta: “Bất kể ngươi sinh là nam hay nữ, vị trí thế tử Trấn Quốc công, ta đều sẽ không vào trong cung thỉnh chỉ, vị trí này quá cao, đến đời ta cũng nên để nó kết thúc rồi, nếu những người khác ngồi vào vị trí này, không chắc sẽ có mạng để hưởng phúc.”

Ta ngẩn ngơ một chút.

Thảo nào kiếp trước, ngài mãi không chịu thỉnh chỉ cho cô gia.

Ta thuận theo gật đầu: “Đều nghe theo ngài.”

Hắn nhìn bụng ta, nhẹ nhàng chậm rãi nói: “Ta sẽ dốc hết toàn lực dạy dỗ nó, sau này nó có thể đi đến đâu, đều dựa tạo hóa của nó, còn lại đừng nghĩ đến chuyện hưởng phúc từ ta”

Ta gật đầu, vuốt bụng mình, nhẹ giọng nói: “Có thể trở thành hài tử của ngài, đã là phúc khí của nó rồi.”