Chương 2 - Kiếp Này Ta Không Là Nàng

Sau có lần, Mạnh mẫu đùa nàng:

“Uyển Nhi, đây không phải tỷ tỷ con đâu. Đây là hôn thê chưa qua cửa của ca ca con, con nên gọi là sao sao.”

Mạnh Uyển Nhi ngây thơ hồn nhiên.

Thế là thật sự gọi ta là sao sao từ đó.

Năm ấy ta mới mười ba tuổi, tuy chưa hiểu hết mọi chuyện,

Nhưng cũng biết được hàm ý của cách xưng hô này.

Ta coi nàng như muội muội ruột thịt, nàng cũng thân thiết với ta vô cùng.

Nàng đã gọi ta như thế suốt cả một đời.

Thực ra, dù gọi là sao sao hay tỷ tỷ,

Tình cảm ta dành cho nàng, chưa từng đổi khác.

Chỉ là…

Giờ phút này nghe nàng gọi ta như vậy trước mặt Mạnh Trường Trạch,

Chân mày ta không khỏi khẽ giật.

Người ngoài không biết, nhưng ta thì hiểu rõ.

Kiếp này, ta sẽ không còn là sao sao của Mạnh Uyển Nhi nữa.

“Sao sao.”

Mạnh Uyển Nhi không hay biết gì.

Nàng kéo lấy tay ta, đầy vẻ thân mật.

Một bên hỏi ta đi đâu, một bên lại làm nũng than thở rằng mang quá nhiều đồ để vào kinh.

Ta chẳng chen nổi vào lời nào,

Bị nàng kéo một mạch vào tiền viện.

“Sao sao, tỷ mau giúp muội xem thử, có sót thứ gì không.”

Ta không rút tay ra được, đành thuận theo ý nàng.

“Chiếc hộp trang điểm muội thích nhất, đã mang theo chưa?”

“A! Phải rồi!”

Quả nhiên nàng quên thật.

Nàng buông tay ta ra.

Nhẹ như bướm lượn, nàng chạy vội vào trong phòng.

3

Mạnh mẫu đặt món đồ trong tay xuống, rồi bước về phía ta.

“Linh nhi, con về rồi à?”

Bà hiền hòa nhân hậu, ánh mắt dịu dàng đầy từ ái.

Những năm Mạnh Trường Trạch không ở nhà, ta và bà nương tựa vào nhau mà sống.

Bà từng đối đãi với ta như con ruột.

Tự tay chải tóc cho ta, cắt may y phục cho ta.

Vào những đêm mưa, chỉ vì ta sợ sấm sét, bà đã nằm cạnh ta, ôm ta vỗ về cho đến khi thiếp đi.

Thế nhưng ở kiếp trước, vì Mạnh Trường Trạch nhiều lần bị giáng chức,

Bà ngày đêm lo lắng bất an, dần sinh ra oán thán trách móc.

“Nếu Trường Trạch có một người vợ xuất thân quyền quý thì tốt rồi, chí ít còn có nhà ngoại để nương nhờ, sẽ không đến mức bế tắc như vậy.”

Ta biết, bà chẳng có ý xấu.

Nhưng lời ấy cứ nhắc mãi, theo năm tháng như lưỡi dao bén ngót, từng chút từng chút cứa vào tim ta.

Nếu không phải bị ràng buộc bởi hôn ước…

Mạnh Trường Trạch vốn nên trở thành phò mã của một danh môn quyền quý chốn kinh thành.

Con đường hoạn lộ rộng mở, tiền đồ sáng lạn.

Nhưng hiện tại Mạnh mẫu không còn là người phụ nữ sầu não sau phong ba kiếp trước nữa.

Mạnh Trường Trạch vinh hiển trở về, bà rạng rỡ như hoa nở đầu xuân.

Con cái kề cận, cả nhà đoàn viên.

Tiếp theo chính là những tháng ngày an hưởng tuổi già, ôm cháu vui vầy.

Mạnh mẫu hỏi han ta vài câu, lại hỏi ta đã ăn gì chưa.

“Ta hầm tổ yến với tuyết nhĩ cho con, để ta mang ra.”

Trước khi rời đi, bà còn nháy mắt với ta.

Ý là muốn dành không gian riêng để ta và Mạnh Trường Trạch có thể chuyện trò thêm đôi chút.

Nhưng bà đâu biết…

Kiếp trước ta và Mạnh Trường Trạch đã ở bên nhau bốn mươi năm.

Tình cảm thiếu nữ chớm nở thuở ban đầu, từ lâu đã lặng lẽ tan biến như khói sương.

Giờ đây trong tim ta, chỉ còn lại sự yên lặng như mặt nước phẳng lặng.

Mạnh mẫu bước đi nhẹ nhàng khoan khoái.

Ta không kịp ngăn lại.

Trong lúc bất lực, bỗng có một ánh mắt dừng lại trên người ta.

Là Mạnh Trường Trạch.

“……”

4

“…Đại nhân.”

“Ngươi gọi ta là gì?”

Kiếp trước sau khi thành thân, ta đã gọi chàng là “phu quân” suốt cả đời.

Kiếp này, chúng ta chưa từng kết hôn, lẽ ra ta nên gọi như thuở nhỏ — “Trường Trạch ca ca”.

Nhưng nay lòng ta đã khác xưa, nên chẳng thể thốt ra một tiếng thân mật mập mờ như thế.

Gọi chàng là “đại nhân” là cách an toàn nhất.

Chỉ không ngờ, Mạnh Trường Trạch lại để tâm đến cách xưng hô ấy.

Ánh mắt đang đặt trên ta bỗng chốc trầm xuống.

Một lúc sau, ta mới nghe thấy giọng của Mạnh Trường Trạch.

“Ngươi đã đi đâu?”

Chàng hỏi.

m điệu ấy mang theo vài phần giống giọng thẩm vấn phạm nhân ở kiếp trước, khiến người ta cảm thấy áp lực.

Ta bất giác mím nhẹ môi.

Tuy rằng ta và Mạnh Trường Trạch đã là vợ chồng trọn một kiếp.

Nhưng đối với chàng, ta vẫn mang theo vài phần kính sợ.

Chàng hơn ta sáu tuổi.

Khi khuôn mặt ta còn non nớt vương nét trẻ con,

Chàng đã là một thanh niên trầm tĩnh, điềm đạm.

Trước khi thành hôn, tuy ta ở trong phủ với danh nghĩa hôn thê chưa cưới,

Nhưng Mạnh Trường Trạch đối xử với ta chẳng khác gì với Mạnh Uyển Nhi.

Vừa có sự nghiêm khắc của huynh trưởng, lại có sự quan tâm, che chở.

Thế nhưng ta là cô nhi.

Không thể thân mật như muội muội,

Cũng chẳng thể gần gũi như thê tử.

Về sau, chàng bước lên đỉnh cao quyền lực.

Tựa ánh trăng trên mái hiên, làn tuyết nơi đỉnh núi—đẹp đẽ nhưng xa vời, không thể chạm tới.

Kiếp trước chúng ta là vợ chồng,

Nhưng chưa từng thực sự bước vào lòng nhau.

“Ta… đi bán rượu.”

Ta khẽ đáp.

Ánh mắt kia vẫn chưa rời khỏi ta.

Tiền viện không hẳn yên tĩnh.

Dẫu sao cũng có không ít hạ nhân đang qua lại, chuyển đồ.

Nhưng giữa ta và Mạnh Trường Trạch,

Lại như có một lớp màng vô hình ngăn cách, cách biệt hẳn thế gian.

Chuyện này khiến ta không khỏi nhớ lại những năm tháng kiếp trước sống cùng Mạnh Trường Trạch.

Khi ấy, Mạnh mẫu đã mất, Mạnh Uyển Nhi xuất giá.

Mạnh Trường Trạch trải qua ba lần bị biếm truất.

Sau đó lại được phục chức, thăng liền ba cấp, song càng thêm lạnh lùng trầm mặc.

Ta từng mong chàng có thể nhẹ nhõm, vui vẻ hơn một chút.

Nhưng sau bao biến cố, tình cảm giữa chúng ta chỉ còn là vỏ bọc bên ngoài.

Rất nhiều lần, chúng ta giống như hiện tại.

Đối mặt nhau, mà chẳng có gì để nói.

Ta từng nghĩ, ở bên Mạnh Trường Trạch thật chẳng có gì thú vị.

Cho nên, ở kiếp trước—

Ngay khoảnh khắc nhắm mắt lìa đời,

Ta thầm phát nguyện:

Nếu có thể làm lại từ đầu,

Ta quyết sẽ không vào kinh nữa.

Ta sẽ làm nữ tử bán rượu của ta, chàng làm quyền thần cao quý của chàng.

Từ đó, mỗi người một phương, không liên can gì nhau.

Và ta nghĩ, nếu Mạnh Trường Trạch cũng có cơ hội sống lại…

Có lẽ chàng cũng sẽ đưa ra lựa chọn giống hệt ta.

5

“Nếu không còn việc gì nữa, ta xin phép quay về trước.”

Thấy Mạnh Trường Trạch hồi lâu không lên tiếng,

Ta định lui xuống.

Nào ngờ chàng bỗng cất lời: “Chuyện hôm đó, nàng định liệu thế nào?”

Giọng chàng hơi trầm.

Ta khựng lại, lập tức hiểu ra chàng đang nói đến chuyện gì.

Kể từ khi ta trở về,

Mọi thứ đều tuần tự tái diễn như kiếp trước.

Chỉ có một điều khác biệt—

Ngày thứ ba sau khi Mạnh Trường Trạch hồi phủ,

Ta vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa chàng và tâm phúc.

Thật ra cũng chẳng phải cố ý nghe lén.

Chỉ là Mạnh mẫu vì muốn vun đắp tình cảm giữa ta và Mạnh Trường Trạch,

Muốn đẩy nhanh chuyện hôn sự,

Nên sai ta mang điểm tâm đến viện của chàng.

Ngay bên ngoài viện,