Chương 8 - Kiếp Này Không Cần Anh
Gợn sóng vừa mới nổi lên trong tôi hoàn toàn tan biến.
Tôi bật cười tự giễu, cười cho sự ngây thơ và ngu ngốc của chính mình.
11
Buổi tối, Hoắc Trường Đình mang về một cân thịt ba chỉ.
Trên bàn ăn, anh ta không nhắc đến chuyện tôi yêu cầu, tôi cũng chẳng muốn hỏi.
Đợi đến khi ăn xong, anh ta mới lên tiếng: "Bác sĩ Kỳ sắp phải đi công tác ở phương Bắc, tham gia một dự án quốc gia tuyệt mật. Cả đời này có lẽ khó mà trở về..."
Tôi đặt đũa xuống, lặng lẽ nghe anh ta nói.
Hoắc Trường Đình nghiêm túc nhìn tôi: "Tri Vi, anh muốn nhận nuôi Lâm Lâm, không muốn con bé phải trở thành trẻ mồ côi giống như em..."
Tôi suýt nữa bật cười.
Buổi sáng còn khẳng định sẽ buông bỏ Kỳ Mộ Tuyết và Lâm Lâm, giờ lại được voi đòi tiên.
Tôi gật đầu, sắc mặt không chút biểu cảm.
"Cũng nên thế. Dù gì, cha con bé cũng từng cứu mạng anh."
Trên mặt Hoắc Trường Đình hiện lên vẻ biết ơn lẫn nhẹ nhõm.
"Nhưng em yên tâm, anh sẽ không để họ làm phiền cuộc sống của em. Sau khi bác sĩ Kỳ rời đi, mẹ anh sẽ chăm sóc Lâm Lâm, em không cần lo lắng gì cả."
Tôi gật đầu.
Mọi thứ đã sắp xếp xong xuôi, tôi còn gì để nói nữa?
Nhưng từ đó, quả thật Kỳ Mộ Tuyết và Lâm Lâm không còn xuất hiện trong nhà tôi.
Cuối cùng, tôi cũng có thể yên tâm đọc sách, ôn bài.
Thật ra, chỉ cần họ không cố tình phô trương sự ưu việt trước mặt tôi, tôi cũng không khó chịu đến mức không nhẫn nhịn được.
Hoắc Trường Đình khi không có nhiệm vụ, thường lo chuyện bếp núc, giặt giũ.
"Em đang xem vi phân và vật lý hạt nhân à? Bây giờ thi đại học có hỏi mấy thứ này sao?"
Trên đầu tôi đột nhiên vang lên một giọng nói.
Anh ta chống hai tay lên tay vịn của ghế, hơi nghiêng người, toàn thân tôi như bị bao phủ bởi mùi hương hormone mạnh mẽ từ anh ta.
Tôi hơi nghiêng người để tránh hơi thở của anh ta lướt qua gò má mình.
"Chỉ là sở thích thôi, xem cho vui."
Tôi không định nói với anh ta về việc mình sẽ đi đến vùng Gobi.
"Sắp tới em có một kỳ kiểm tra rất quan trọng, Hoắc Trường Đình, chúng ta nên ngủ riêng phòng đi."
Sáng nay, tôi phát hiện anh ta đang trang trí phòng, thậm chí còn mua dây ruy băng và lụa đỏ.
Kiếp trước, anh ta nói không có cơ hội tổ chức đám cưới bù đắp cho tôi. Ngày đầu tiên chúng tôi ở bên nhau, anh ta rất coi trọng, thậm chí đã bận rộn trang trí căn phòng này rất lâu.
Nghe xong câu nói này, cơ thể Hoắc Trường Đình hơi khựng lại, đứng thẳng người, nói: "Được."
Những ngày sau đó, tôi rõ ràng có thể cảm nhận được tâm trạng của anh ta có phần u ám.
Cơ mà, chuyện đó không liên quan đến tôi.
Kỳ kiểm tra đang cận kề, tôi ngày đêm miệt mài, như miếng bọt biển điên cuồng hấp thu những kiến thức đó.
Trước đây thầy giáo từng khen tôi có năng khiếu trong lĩnh vực này, nhưng điều đó không có nghĩa là trình độ nửa vời của tôi có thể đạt yêu cầu của nhân tài chuyên nghiệp.
Mà hiện tại, đất nước đang thiếu nhân tài trầm trọng. Tôi không tin có thể tìm ra nhiều người chuyên nghiệp như vậy. Vì thế, cơ hội của tôi rất lớn, tôi nhất định phải nắm bắt lấy.
Cuối cùng, ngày kiểm tra đã đến.
Sáng sớm, Hoắc Trường Đình đã làm bữa sáng.
"Hôm nay anh có việc riêng phải ra ngoài..." Anh ta nhấn mạnh hai chữ "việc riêng".
Tôi cắm cúi ăn cháo, không ngẩng đầu lên.
"Được."
Hoắc Trường Đình khựng lại trong giây lát, đứng ở bên cạnh, thân hình cao lớn của anh ta như một ngọn núi, tạo nên cảm giác áp bức.
"Em không hỏi anh đi đâu, làm gì à?"
Cuối cùng, tôi cũng chịu đặt muỗng xuống, ngẩng đầu mỉm cười.
"Anh luôn bận rộn mà, anh cứ làm việc của mình đi."
Trước đây, thời gian rảnh của anh ta không phải đều dành cho Kỳ Mộ Tuyết và Lâm Lâm sao?
Có lần tôi bị viêm dạ dày cấp tính, anh ta nói mình bận, kết quả chỉ là đưa Lâm Lâm đi học múa...
Khoảng thời gian riêng tư đó chưa từng thuộc về tôi, tôi cần gì phải hỏi.
Hoắc Trường Đình nhìn tôi chằm chằm, rất lâu rất lâu.
Tôi cảm thấy cháo trong bát của mình sắp nguội mất rồi. Tôi không muốn ăn cháo nguội mà bị đau bụng, bởi kỳ kiểm tra hôm nay thực sự rất quan trọng.
Tôi không né tránh, trực tiếp nhìn thẳng vào anh ta.
"Còn chuyện gì không?"
Cuối cùng, Hoắc Trường Đình thở dài, trong mắt có sự mệt mỏi không thể che giấu.
"Buổi tối chờ anh về làm cơm."
Tôi gật đầu.
12
Lần tuyển chọn này diễn ra trên toàn khu vực Xích Thành, nhưng số người thực sự được lãnh đạo cấp trên để ý không nhiều.
Lĩnh vực vật lý hạt nhân này, chưa đến hai mươi người.
Kỳ kiểm tra chia làm hai phần, lý thuyết và thực hành.
Cuối cùng, người vượt qua cả hai phần thậm chí chưa đến một nửa.
Tôi đứng nhất cả hai phần lý thuyết và thực hành.
Thầy giáo nhìn bảng thành tích của tôi, lông mày càng lúc càng nhíu chặt.
Tôi biết, thầy hy vọng tôi ở lại, hy vọng có thể để lại một dòng m.á.u của nhà họ Hứa. Nhưng với thành tích hạng nhất này, nếu thầy không chọn tôi, thì chính là có lỗi với đất nước.