Chương 7 - Kiếp Này Đến Lượt Em
Chương 9
Chu Dục dẫn theo người của mình, nhanh chóng khống chế Diệp Ý, trói cô ta lại như đòn bánh tét, không cho có cơ hội phản kháng.
Tôi lúc này người đầy bụi đất vì vừa chạy vừa trốn, quần áo lộn xộn, tóc rối bời.
Chu Dục vội vã chạy tới, tay chạm nhẹ cánh tay, lưng tôi dò xét, ánh mắt lo lắng nhìn khắp người tôi, miệng không ngừng lặp lại:
“Tình Tình, em có bị thương không? Có bị đau ở đâu không?”
Tôi vội vàng gạt tay anh ra, nói:
“Chu Dục, em không sao… nhưng ông nội không có ở đây. Chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Chu Dục lập tức trấn tĩnh, quay người về phía Diệp Ý, chất vấn:
“Ông nội đâu? Cô đã giấu ông ấy ở đâu?”
Diệp Ý không trả lời. Cô ta chỉ nhìn anh đầy ai oán, nước mắt tuôn rơi, giọng nghẹn ngào:
“Chu Dục, tại sao… tại sao anh không đến cứu em sớm hơn? Cái tên họ Diệp đó… hắn… hắn đã làm nhục em!
Em gọi hắn là ba bao nhiêu năm… bây giờ… em còn mặt mũi nào gặp anh nữa…”
Lúc này, tâm trí tôi xoay chuyển liên tục.
Ngọc bội gia truyền!
Chắc chắn việc ông nội bị bắt cóc liên quan đến nó.
Nhà họ Diệp làm ăn thua lỗ, vì tiền có thể bán con cầu danh, giờ bắt cóc ông nội để ép lấy ngọc bội cũng chẳng có gì quá đáng.
Tôi kéo tay Chu Dục, gấp giọng:
“Chu Dục, em dám chắc ông nội bị đưa đến nhà họ Diệp rồi. Chúng ta phải đi ngay!”
Chu Dục không chần chừ, lái xe đưa tôi đến biệt thự chính của nhà họ Diệp.
Cổng nhà đóng chặt, Chu Dục ra lệnh cho người phá cửa xông vào.
Càng như vậy, tôi càng tin rằng… ông nội chắc chắn đang ở đây!
Vừa phá được cửa, tôi liền xông thẳng vào.
Trước mắt tôi là cảnh tượng đau lòng đến tột cùng: ông nội mặt mũi bầm dập, bị trói chặt trên ghế.
Tên họ Diệp đang cầm bao tay đấm bốc, chuẩn bị tiếp tục ra tay.
Mẹ tôi thì đứng bên cạnh, lạnh lùng nhìn tất cả mà không hề ngăn cản.
Nước mắt tôi tuôn ra như vỡ đê.
“Ông ơi!” Tôi hét lên rồi lao về phía ông.
Mấy tên tay chân định cản tôi, nhưng đều bị người của Chu Dục ngăn lại.
Chỉ trong chốc lát, toàn bộ nhà họ Diệp bị khống chế. Tên họ Diệp cùng đồng bọn đều bị trói lại không kịp chống cự.
Tôi vừa vừa khóc vừa gỡ dây trói cho ông nội, run rẩy mà đau đớn.
Ông nhẹ giọng an ủi tôi:
“Đừng khóc… ông không sao đâu, con à.”
Nhưng trong lòng tôi tràn đầy hối hận.
Là lỗi của tôi!
Rõ ràng đã sống lại một đời, biết rõ sự tàn độc của nhà họ Diệp, vậy mà tôi vẫn mềm lòng, khiến ông rơi vào tay kẻ ác.
Tôi quay sang chất vấn mẹ:
“Tại sao?! Tại sao lại như vậy? Con cũng là con của mẹ!
Ông nội cũng từng là người mà mẹ gọi là ‘cha’, mẹ sao có thể tàn nhẫn như thế với ông và con?”
“Ngay cả Diệp Ý—rõ ràng là mẹ đã nuôi lớn nó, sao lại có thể để kẻ khác làm nhục chính con gái mình?!”
Mẹ tôi lại thản nhiên đáp trả, còn đổ lỗi ngược lại cho tôi:
“Đây là lỗi của tao sao? Tao chỉ muốn có một cuộc sống tốt hơn, chỉ muốn theo đuổi hạnh phúc của mình, có gì sai?”
“Còn không phải tại lão già kia, năm xưa tao gả cho con trai ông ta là vì lời hứa sẽ được trao ngọc bội.
Ai ngờ… ông già đó chết sống không chịu đưa.”
“Cũng may, con trai ông ta chết sớm, tao còn kịp tái giá.”
“Tao không thể sinh con cho họ Diệp, thì con gái tao sinh thay có gì sai?
Không có con trai, làm sao tao giữ được chỗ đứng trong nhà họ Diệp?”
Bà ta gào thét như người mất trí.
Tên họ Diệp cũng bắt đầu gào theo:
“Tôi làm sai gì? Tôi cưới mẹ cô, nuôi cô lớn lên, cho hai mẹ con vinh hoa phú quý bao nhiêu năm.
Vậy mà cô ta không sinh được con trai, thì cô không thể sinh thay sao?”
“Nếu không phải Chu Dục để mắt đến cô, hôm nay người bị tôi ép sinh con chính là cô rồi!”
Chu Dục giận dữ không nhịn nổi nữa, đấm thẳng vào mặt hắn một cú:
“Đồ vô sỉ!”
Tận mắt chứng kiến tất cả, ông nội chỉ biết thở dài – mệt mỏi, bất lực, và cay đắng.
Cuối cùng, cảnh sát ập tới, nhà họ Diệp toàn bộ bị bắt và phải nhận lấy trừng phạt thích đáng.
Diệp Ý bị bắt vì tội cố ý gây thương tích.
Mẹ tôi bị bắt vì dung túng và tiếp tay cho hành vi cưỡng ép con gái ruột.
Tên họ Diệp nhận nhiều tội danh cùng lúc, bị xử lý nghiêm khắc.
Vậy là…
Giấc mộng hào môn mà mẹ tôi và Diệp Ý theo đuổi—đã tan thành mây khói.
Chương 10
Mọi chuyện cuối cùng cũng khép lại.
Nhưng ông nội vẫn chưa hoàn toàn bình phục sau cú sốc quá lớn vừa rồi.
Tôi biết… ông vẫn đang đau lòng vì Diệp Ý.
“Lúc nhỏ, con bé đó rõ ràng miệng ngọt tính khéo, thông minh lanh lợi… Chẳng qua là bị mẹ nó nuôi lệch cả tâm tính.”
Ông thở dài, ánh mắt ẩn chứa tiếc nuối không nguôi.
Tôi nghe vậy, lòng cũng nghẹn ngào.
Trải qua hai kiếp người, tôi vẫn không thể hận mẹ hay em gái quá sâu.