Chương 7 - Kiếp Này Chọn Buông Tay
“Ừ.”
Anh cười chua chát.
“Nhưng em biết không? Còn có chuyện khốn nạn hơn.”
Tôi im lặng nhìn anh.
“Lâm Vũ và gã đàn ông kia…”
Giọng Phó Yến Lễ run lên, “Họ nói đến chuyện sảy thai năm xưa. Thì ra… đứa bé đó căn bản không phải là con anh.”
Tôi thở dài: “Vậy anh định làm gì?”
“Ly hôn.”
Phó Yến Lễ nói không chút do dự.
“Anh đã nhờ luật sư soạn thảo đơn rồi.”
Đúng lúc đó, cửa phòng bị đẩy mạnh.
Lâm Vũ lao vào, ánh mắt điên loạn:
“Phó Yến Lễ! Anh không thể đối xử với em như vậy!”
Phó Yến Lễ nhìn cô ta lạnh tanh:
“Vì sao lại không thể?”
“Em…”
Lâm Vũ đột nhiên quỳ xuống:
“Em đã cứu mạng anh mà! Nếu không có em, anh đã chết ở làng chài từ lâu rồi!”
Phó Yến Lễ bật cười, tiếng cười đầy châm biếm:
“Lâm Vũ, nếu ngày đó em không thấy bộ đồ hàng hiệu trên người anh, liệu em có cứu anh không?”
Lâm Vũ chết lặng.
“Em biết rõ anh là ai ngay từ đầu, đúng không?”
Giọng Phó Yến Lễ lạnh buốt.
“Cái gọi là cứu mạng chỉ là vì muốn bám vào quyền thế thôi.”
“Không phải vậy…”
Lâm Vũ hoảng loạn lắc đầu.
“Em thật lòng yêu anh mà…”
“Yêu anh?”
Phó Yến Lễ cười nhạt.
“Vậy nên em qua lại với đàn ông khác? Vậy nên em bỏ đi đứa con ‘của anh’?”
Sắc mặt Lâm Vũ tái nhợt như giấy.
“Cút ra ngoài.”
Phó Yến Lễ nhắm mắt lại.
“Anh không muốn nhìn thấy em thêm nữa.”
Lâm Vũ định nói gì đó, nhưng thấy vẻ mặt quyết tuyệt của anh, cuối cùng chỉ biết bật khóc chạy ra khỏi phòng.
Căn phòng trở lại yên tĩnh.
Phó Yến Lễ quay sang nhìn tôi, ánh mắt phức tạp: “Lạc Lạc…”
“Anh nghỉ ngơi đi.”
Tôi đứng dậy.
“Em phải đi rồi.”
Phó Yến Lễ bảo tôi chờ anh.
Nói sau khi xuất viện, anh có một thứ rất quan trọng muốn đưa cho tôi.
Tôi vốn định từ chối, Nhưng nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu của anh, tôi lại khẽ gật đầu.
7
Một tuần sau, Phó Yến Lễ xuất viện.
Chúng tôi hẹn gặp nhau ở một quán cà phê ngoại ô thành phố.
Khi tôi đến nơi, anh đã ngồi chờ ở bàn cạnh cửa sổ.
Trông anh có vẻ tỉnh táo hơn lúc còn trong viện, nhưng quầng thâm dưới mắt vẫn rất rõ.
“Lạc Lạc.”
Anh đứng dậy, kéo ghế cho tôi.
“Cảm ơn em đã đến.”
“Thật ra… mấy năm nay, anh vẫn luôn tìm em.”
Tôi nhướng mày:
“Tìm em?”
“Ừ.”
Anh cười khổ.
“Anh biết em không muốn gặp lại, nhưng anh vẫn muốn…”
“Phó Yến Lễ,” tôi cắt lời,
“Chuyện quá khứ thì cứ để nó qua đi. Giờ em sống rất tốt, thật đấy.”
Anh cúi đầu, rút từ túi áo ra một chiếc hộp nhỏ, đặt trước mặt tôi.
Tôi mở ra… sững người.
Là miếng ngọc hộ mệnh — chiếc bình an bội.
Ngọc mịn màng, ánh lên sắc sáng dịu nhẹ dưới ánh nắng, giống hệt với ký ức trong tôi.
“Anh tìm thấy nó trong đống đồ cũ ở nhà.”
Phó Yến Lễ nói khẽ.
“Khi đó nó đã vỡ, anh cố sửa lại… dù vụng về.”
Xét về kỹ thuật, việc phục hồi ngọc là rất khó.
Nhìn miếng ngọc trước mặt, tôi biết chắc anh đã dồn rất nhiều tâm sức vào đó.
Tôi cầm lấy, ngắm nghía kỹ lưỡng.
Trên bề mặt vẫn còn dấu vết cũ của lần va chạm năm xưa.
“Hôm đó…”
Giọng anh nghẹn lại.
“Không phải Lâm Vũ vô tình làm mất… Cô ta cố ý.”
Tôi gật đầu:
“Em biết.”
“Em biết?”
Anh ngạc nhiên.
“Ừ.”
Tôi đặt miếng ngọc xuống.
“Cô ta ghen tị với chiếc bình an bội đó… vì nó là bằng chứng anh từng yêu em.”
Gương mặt Phó Yến Lễ thoáng lộ vẻ đau đớn:
“Anh xin lỗi…”
“Không cần xin lỗi.”
Tôi điềm tĩnh đáp.
“Mọi chuyện đã qua rồi.”
Tôi đẩy chiếc hộp trở lại phía anh:
“Giúp em vứt nó đi.”
Anh khựng lại:
“Nhưng…”
“Chiếc bình an bội đó, những ký ức đi theo nó… với em giờ chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”
Tôi đứng dậy.