Chương 1 - Kịch Bản Định Mệnh Của Nữ Phụ Độc Ác
Sau khi tổng tài độc thân thoát ế, tôi lại vô duyên vô cớ trở thành nữ phụ độc ác trong kịch bản.
Bạn gái mới của anh ta mặc váy trắng, đầu cài hoa trắng, vừa khóc vừa quỳ trước mặt tôi:
“Chị chính là thư ký của anh Trầm đúng không? Em xin chị hãy nhường anh ấy cho em, bọn em mới là chân ái.”
Tôi hoảng hốt nhảy bật ra xa ba thước.
Tôi đúng là thư ký của Cố Tử Trầm.
Nhưng tôi còn là một đại thần quốc gia, vừa có nhan sắc vừa có trí tuệ nắm giữ kỹ thuật cốt lõi của công ty!
Điều quan trọng nhất là, giữa tôi và Cố Tử Trầm, trong sạch hoàn toàn! Trời đất chứng giám!
01
Vừa quỳ xuống, ánh mắt của mọi người trong văn phòng lập tức “vèo” một tiếng đổ dồn về phía chúng tôi.
Không khí im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, lúng túng đến độ có thể đào ra được một căn hộ ba phòng một sảnh.
Vậy mà Liễu Y Y lại chẳng thấy xấu hổ gì, cứ như dính chặt xuống đất, khóc lóc thảm thiết nhìn tôi:
“Chị ơi, em và anh Trầm thật lòng yêu nhau, chị cứ tiếp tục dây dưa với anh ấy thì cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì đâu!”
Tôi đứng tại chỗ, cảm thấy như có một tia sét bổ thẳng xuống đầu.
Yêu nhau? Dây dưa? Không có kết cục?
Lúc tôi gia nhập Tập đoàn Cố Thị, hợp đồng lao động đâu có viết là phải kiêm luôn vai diễn nữ phụ độc ác trong mấy vở kịch máu chó này?
Cố Tử Trầm hơi cau mày, vươn tay kéo cô ta đứng dậy:
“Y Y, em đang nói linh tinh gì thế? Giữa anh và thư ký Tô chỉ là quan hệ công việc thuần túy!”
Liễu Y Y thuận thế mềm nhũn ngã vào lòng anh ta, nước mắt giàn giụa như hoa lê gặp mưa:
“Anh Trầm, anh đừng lừa em nữa, em biết hết rồi! Chị Tô là thiên kim tiểu thư nhà họ Tô – gia tộc giàu nhất nước.”
“Chị ấy từ bỏ thân phận tiểu thư để làm thư ký cho anh, nếu không phải vì yêu thì còn vì cái gì?”
Tôi nghe mà con ngươi như chấn động.
Cái gì mà với cái gì chứ?
Nhà giàu nhất thật ra đúng là họ Tô, nhưng có liên quan quái gì đến tôi – một con mọt sách từ thị trấn nhỏ vượt qua bốn tỉnh giành giải nhất tỉnh chứ?
Ba đời nhà tôi đều là nông dân nghèo gốc đỏ chính hiệu!
Tôi có thể đứng ở đây, hoàn toàn nhờ vào việc ngày xưa học đến hói cả đầu để đỗ thủ khoa tỉnh, rồi được cha mẹ của Cố Tử Trầm thương tình cấp học bổng!
Học thẳng một mạch từ cử nhân đến tiến sĩ, mang theo mấy tỷ dự án quốc gia đến làm công không công cho Cố Tử Trầm để trả ơn.
Vậy mà qua miệng cô ta, tôi lại biến thành thiên kim tiểu thư giấu thân phận vì yêu mà hạ mình?
Với khả năng tự biên kịch này, mấy phim ngắn nữ tần không mời cô ta làm biên kịch thì đúng là phí của trời!
Cố Tử Trầm cũng hết cách, gương mặt điển trai đầy vẻ bất lực, cố gắng bắt sóng não với cô ta:
“Em nghe mấy chuyện bịa đặt đó từ đâu vậy? Thư ký Tô chỉ là…”
Liễu Y Y đột ngột bịt tai lại, bật chế độ “Em không nghe, em không nghe”:
“Anh Trầm, anh đừng nói nữa!”
“Đừng nhấn mạnh khoảng cách thân phận giữa em và chị ấy nữa, đừng dùng hiện thực để làm đau trái tim em lần nữa…”
Nhìn thấy càng lúc càng nhiều nhân viên lén nghe lén nhìn, gương mặt điển trai của Cố Tử Trầm cũng không giữ nổi nữa, nghiến răng hỏi:
“Vậy em muốn anh làm gì mới tin giữa anh và cô ấy trong sạch?”
Lúc này Liễu Y Y mới ngước đôi mắt đẫm lệ, kéo tay áo anh ta:
“Anh Trầm, anh đang trách em sao? Em đâu có ý ép anh.”
“Em biết mình không xứng với anh, nhưng em ở bên anh không phải vì tiền của anh, mà là vì em yêu anh hu hu hu…”
Cô ta nói vậy xong, Cố Tử Trầm như mất hết sức lực, đành bất lực phất tay với tôi:
“Thư ký Tô, cô quay về làm việc trước đi.”
Tôi như được đại xá, lập tức nở nụ cười nghề nghiệp giả tạo: “Vâng, tổng giám đốc Cố.”
Quay người rời đi, bước đi dứt khoát như gió.
Nhưng mới đi được hai bước, sau lưng lại vang lên tiếng nức nở thổn thức đầy cảm xúc của Liễu Y Y:
“Tổng giám đốc Cố, cô ấy gọi anh là ‘tổng giám đốc’… Anh Trầm ơi, em biết cô ấy đang nhắc nhở em, rằng anh là tổng tài cao cao tại thượng, còn em chỉ là cô bé Lọ Lem bước ra từ khu ổ chuột.”
“Liệu có phải một ngày nào đó, anh sẽ chán ghét em, sẽ bỏ rơi em không?”
Ngay sau đó, tôi lại nghe thấy Cố Tử Trầm gọi tôi lần nữa: “Thư ký Tô!”
Tôi quay đầu lại với vẻ mặt chấp nhận số phận: “Ngài cần dặn gì ạ?”
Anh ấy xoa trán, nói: “Về sau, trước mặt Y Y, hãy gọi thẳng tên tôi.”
Tôi: “???”
Tổng giám đốc, ngài vẫn ổn chứ?
Thấy tôi mặt mũi ngu ngơ, Cố Tử Trầm không cảm xúc bổ sung: “Gọi một tiếng ‘tổng giám đốc’, phạt 200.”
Cơ thể tôi phản ứng còn nhanh hơn đầu óc, đứng thẳng người, hô to: “Rõ, tổng… Cố Tử Trầm! Nhận lệnh!”