Chương 3 - Kịch Bản Chưa Chết
“Xuất giá tòng phu, xuất giá tòng phu.”
“???”
“Ai nói muốn cưới ngươi?”
Ta kinh hãi thất sắc: “Không thể nào! Không thể nào! Ngươi không muốn chịu trách nhiệm sao?!”
“Cô làm gì cơ??”
“Ngươi vừa rồi ôm ta! Ta mặc kệ, ngươi phải cưới ta!”
“Không phải, ngươi…” Tề Mang tức đến bật cười, gương mặt u ám cứng ngắc như xác chết cũng bởi giận mà lộ ra vài phần sinh động, “Cô sắp chết rồi, ngươi gả cho Cô cũng là làm quả phụ.”
“Ngươi còn chưa chết mà!” Ta ra vẻ lơ đãng kéo tay hắn, tranh thủ chiếm chút tiện nghi, “Ta còn có thể giúp ngươi lo hậu sự, tốt biết bao! Ta giỏi khóc tang lắm!”
“…… Cô chết ngay bây giờ đây.”
“Vậy ta cùng ngươi làm âm hôn cũng được.”
“……”
Lần nữa gặp Tần Lăng Nguyệt, ta đang trèo tường Phủ Tần gia.
“Tỷ…” Nàng cười cứng đờ, gian nan nói: “Tỷ đây là… đang chơi sao?”
Chơi cái gì?
Chơi tường?
Hộc, không hổ là muội muội của ta.
“Không, không có,” ta thuần thục vắt chân lên tường, trong đầu chợt hiện ra khuôn mặt vô hồn của Thái tử, “ta đi tặng hơi ấm.”
“?”
“Ngươi không được nói với ai đâu đấy!” Ta nghiêm túc nhấn mạnh.
“Ta hiểu, gia sự…” Tần Lăng Nguyệt sắc mặt phức tạp, vẻ mặt mơ hồ chẳng hiểu gì, “A không, tóm lại, ta sẽ không nói với ai.”
Nữ chính nhìn qua lúc nào cũng rất đáng tin cậy.
Ta hài lòng lộn xuống dưới,
trên đường thuận tay mua vài gói điểm tâm, suôn sẻ đi đến tường Phủ Thái tử.
Ta buộc chặt điểm tâm, vung tay ném vào trong.
Sau đó xoa tay, nhảy lên, cả người bám vào mép tường.
“Mệt không?”
Ta thở hổn hển, theo phản xạ chửi: “Mệt chết tổ tông rồi! Tề Mang cái tên cẩu nam nhân này, xây tường cao như vậy làm gì?!”
“Ồ.”
“……”
Giọng nói này… hơi quen mà lại dễ nghe.
Ta quay đầu,
“…… Hầy, Điện hạ, trùng hợp quá nhỉ.”
Tề Mang chắp tay đứng cách đó không xa, lạnh lùng cười một tiếng, mắt phượng nheo lại, mỏng môi mím chặt, đẹp như một bức họa mỹ nhân cao lãnh.
“Xuống.”
Ta run một cái, theo lệnh rơi xuống, ủ rũ ngồi bệt bên chân tường.
“Lại tới làm gì?”
Ta bĩu môi, hậm hực nói: Đến cảm tạ phu quân của ta.”
“Nơi này không có phu quân của ngươi.” Tề Mang cụp mắt nhìn ta, khóe môi lạnh nhạt nhếch lên, “Cũng không cần cảm tạ.”
Hắn nói không cần cảm tạ, hắn thật lễ độ, hắn nhất định là thích ta!
“Đúng, còn chưa phải,” ta vừa phụ họa, vừa tung chiêu mãnh hổ xuống núi, bám dính lên người hắn, “vậy ta cảm tạ Thái tử đã tám kiệu lớn rước ta vào phủ trước nhé! Không có tám kiệu lớn cũng được, ta có chân, có thể chạy, lộn nhào vào Phủ Thái tử cũng không sao, dù sao cũng không thể không cưới đi?”
“……”
“Buông, tay.” Sắc mặt Tề Mang đen như đáy nồi, nghiến răng nghiến lợi nói.
Ta vẫn rất biết nghe lời, nói buông là buông, trượt xuống đất, co người thành một cục, bắt đầu khóc gào, “Ngươi cái đồ bạc tình! Vứt bỏ ta cũng thôi đi! Ngươi lại còn không cần đứa nhỏ trong bụng ta! Đây chính là cốt nhục của ngươi a——”
“Câm miệng.”
“Ta không ta không ta không ta không ta không ta không! Ngươi nói gì ta cũng không…”
Tề Mang nghiến răng nghiến lợi, giọng nói âm trầm,
“Cho Cô cút vào trong!”
“Tuân lệnh!”
Dựa vào sự kiên trì không ngừng, tinh thần không bỏ cuộc, cùng sức bám cột chết không buông,
ta thành công thuyết phục Tề Mang cho ta lưu lại Thái tử phủ,
ăn một bữa cơm tối rồi cút.
Tốt lắm!
Ngươi giỏi lắm, Tần Tiểu Tuế!
Tên Thái tử chán đời này đang đợi ngươi kéo hắn ra khỏi vực sâu!
“Mau ăn đi.”
Giọng nói của Tề Mang từ xa truyền đến.
Ta nước mắt lưng tròng, hắn đang quan tâm ta!
“Ăn xong mau cút.”
“Ồ.”
Ta bưng bát cơm, vùi đầu và nhồm nhoàm.
“Sao ngươi không ăn?”
“Không muốn ăn.” Tề Mang một tay nhẹ nhàng day huyệt thái dương, nhắm mắt dưỡng thần, giữa chân mày ẩn chứa u ám.
Ta im lặng một lúc, dò hỏi: “Ngươi không bỏ độc đấy chứ!”
Tề Mang cứng đờ, sau đó chậm rãi mở mắt, nụ cười mỉa mai, “Ngươi bị bệnh à? Cô hạ độc ngươi làm gì?”
“Ngươi hạ độc giết con của ngươi chứ sao,” ta ngậm đũa, nhỏ giọng lầm bầm, “kẻ bạc tình.”
“Tần Tuế,” kẻ bạc tình mặt không cảm xúc, bàn tay dài mảnh tái nhợt siết chặt lấy tai ta, “mười tháng sau ngươi không sinh ra được đứa nhỏ, Cô liền bóp chết ngươi.”
“Đau đau đau!!” Ta lập tức vỗ tay hắn ra.
Tề Mang thu tay, lạnh nhạt tựa vào ghế, ánh mắt bám chặt lấy ta.
“Vậy… ngươi chẳng lẽ lo ngươi béo lên ta sẽ không thích ngươi nữa?” Ta suy tư một lát, sau đó vô cùng kiên định cho hắn câu trả lời, “Yên tâm đi, ta không quan trọng ngoại hình đâu. Tình cảm của ta dành cho ngươi, thiên địa chứng giám!”
“……”
“Nhưng mà Điện hạ, ngài chắc chắn sẽ không béo đâu! Đúng không?”
“……” Tề Mang mặt mày chết lặng, cúi đầu ăn cơm, coi ta như đã chết.
Hừ, nam nhân.
Đêm đen gió lớn, mỹ nhân hái hoa.
Ta lặng lẽ lăn vào tẩm điện Thái tử,
sau đó,
cùng Tề Mang trừng mắt nhìn nhau.
“Tần Tuế,” Tề Mang lần đầu nghiêm túc nói chuyện với ta, “Cô là Thái tử, có thể vặn đứt đầu ngươi đấy, hiểu chứ?”
Ta vẫn nằm sấp trên mặt đất,
ánh trăng xuyên qua cửa sổ, rọi xuống thân hình chỉ mặc trung y của Tề Mang, khiến hắn càng thêm yếu ớt mà xinh đẹp.
Một lọn tóc đen từ bờ vai hắn trượt xuống, như thể trượt vào trong lòng ta vậy.
Não ta trống rỗng trong khoảnh khắc.
Phản ứng lại xong, ta lập tức gật đầu lấy lòng.
“Rốt cuộc,” Tề Mang nhắm mắt, thở dài một hơi như muốn bình tĩnh lại, “khi nào thì ngươi rời khỏi Thái tử phủ?”
“Không phải, vừa rồi ta đã ra khỏi đại môn mà.” Ta dừng lại một chút, tiếp tục, “Nhưng ta rẽ một vòng, lần này trèo tường viện sau vào.”
“……”
“Trí nhớ của ta rất tốt,” ta lăn đến mép giường hắn, đắc ý nói, “đổi một bức tường khác ta vẫn tìm được chỗ này.”
“Không cần đâu.” Hắn không hề cảm kích, lạnh nhạt từ chối.
Ta lập tức ấn xuống nút giả vờ đáng thương, “Ngươi cái đồ bạch nhãn lang! Bạc tình bạc nghĩa! Ngươi chính là không muốn chịu trách nhiệm với hai mẹ con ta…”
“Được rồi, làm bạch nhãn lang cũng được.” Tề Mang thở dài, giọng khàn khàn cắt ngang lời ta, mang theo chút bất đắc dĩ mà ngay cả hắn cũng chưa nhận ra, “Tiểu tổ tông, ngươi lăn đi có được không?”
Ta ấm ức ngậm miệng, sau đó miễn cưỡng lăn ra cửa.
Tề Mang thở phào, nằm trở lại giường, đếm cừu trên trần nhà.
“Ngươi mất ngủ à?”
“…… Tần Tuế!” Hắn trừng mắt nhìn ta, người vừa lăn khỏi cửa giờ lại lăn về mép giường.
“Ta có cách giúp ngươi ngủ!” Ta nhanh chóng ngồi dậy, che miệng hắn lại, chân thành nói: “Thật đó! Ngươi tin ta đi.”
“…… Nếu Cô không ngủ được, ngươi liền chết.”
“……”
Lòng dạ nam nhân, độc hơn đuôi ong.
Tề Mang gặp ta đúng là tích đức tám đời,
hắn nên âm thầm vui mừng đi, câm nín.
Ta lấy đến đồng kính, nước và đèn giấy, lại xé xuống một mảnh màn giường, gỡ khuyên tai.
Sau đó, nhẹ nhàng che đi đôi mắt xinh đẹp quá mức của hắn.
“Nhắm mắt lại,” giọng ta nhẹ đến không thể nhẹ hơn, “sau đó chỉ cần nghe là được.”
Ta dùng màn giường phủ lên đèn giấy, đầu ngón tay chậm rãi lướt qua phát ra tiếng ma sát êm tai, một lần, hai lần…
Lấy đồng kính ra, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt kính, chậm rãi, nhịp nhàng, không ngừng,
Đúng, ta đang mô phỏng âm thanh trợ ngủ.
Là một mỹ nhân mắc chứng lo âu, ta bình thường toàn dựa vào cái này để ngủ.
Tề Mang không phản ứng, không biết đã ngủ hay chưa, nhưng cũng không mở mắt đuổi ta đi.
Ta nhấc khuyên tai lên, nhẹ nhàng chạm vào nhau, một lần, hai lần…
Tiếng châu ngọc va chạm thanh khiết, bình ổn, liên tục.
Ước chừng đã qua mười phút,
ta nhẹ nhàng đặt xuống chén nước mô phỏng tiếng mưa rơi, ghé sát vào giường, nghe thấy tiếng hô hấp đều đặn của hắn.
Hắn ngủ rồi.
Ta mượn ánh trăng nhìn hắn,
so với môi trên, môi dưới của hắn hơi dày hơn một chút, nhưng hình dạng lại rất đẹp, khóe môi bên trái còn có một nốt ruồi nho nhỏ khó nhận ra, nhìn thật khiến người ta muốn hôn.
Lông mi hắn dài, cong vút, đẹp như hai chiếc quạt nhỏ,
đuôi mắt hắn luôn ẩn ẩn sắc đỏ, càng khiến hắn thêm phần mong manh khiến người ta không kiềm được muốn thương tiếc.
Hắn đã cứu mạng ta.
Ta không muốn hắn chết.
Tần gia bên kia có nữ chính chống đỡ,
Thái tử bên này cũng ngoài lạnh trong nóng, miệng cứng lòng mềm, giữ ta lại.
A, thế gian thật tươi đẹp.