Chương 4 - Kì Tang Hoa
08
Sau khi Hứa Chỉ Thanh bị bắt đi, ta nghĩ cả trăm lần vẫn không thể lý giải.
Vì sao Tiêu Bác lại giả ngất?
Nhưng mặc kệ Tiêu Bác làm như vậy là vì mục đích gì, ngược lại y xem như giúp ta một phen.
Ta lập tức cải trang đi đến tửu lâu một chuyến, để tiên sinh kể chuyện tiếp tục viết thoại bản.
Ta nói với tiên sinh kể chuyện: "Hứa Chỉ Thanh tâm địa độc ác, không chỉ có ý định phá hỏng hôn sự của Tiêu Cẩn, còn bắt đầu chi phối mối quan hệ của huynh đệ Tiêu gia, để người ta đánh thứ tử của Tiêu gia trên phố."
Lúc trước trong tiệc thành hôn nhà Tiêu gia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bách tính trên phố vẫn chưa tận mắt nhìn thấy.
Mặc dù thoại bản có truyền ra ngoài, cũng chưa chắc có người tin.
Nhưng hôm nay thì khác, mọi người tận mắt chứng kiến.
Chủ mẫu Hứa gia đã chướng mắt thứ nữ Hứa Chỉ Thanh này từ lâu.
Thoại bản này vừa truyền ra, ngày hôm đó liền lấy lý do Hứa Chỉ Thanh làm nhục gia môn, xóa tên Hứa Chỉ Thanh ra khỏi gia phả, hơn nữa hạ lệnh không cho Hứa Chỉ Thanh bước vào cửa lớn Hứa gia.
09
Kết quả thế này so với dự tính của ta không khác nhau nhiều lắm.
Ta bảo gia đinh canh giữ ở cửa phủ nha môn, thay ta theo dõi lúc nào Hứa Chỉ Thanh sẽ được thả ra.
Buổi tối hôm đó, gia đinh liền thấy hạ nhân hầu hạ bên cạnh Tiêu Cẩn đi vào phủ nha môn một chuyến.
Không lâu sau Hứa Chỉ Thanh và huynh đệ của hắn đã được thả ra.
Hứa Chỉ Thanh đã bị Hứa gia xóa tên khỏi gia phả, ả trở về Hứa gia trực tiếp bị đuổi ra ngoài.
Theo như lời gia đinh, Hứa Chỉ Thanh ở trước cửa Hứa gia đầu tiên là khóc lóc hy vọng được cha Hứa đồng cảm, cuối cùng thấy không có hiệu quả, liền mắng Hứa gia vài câu, đi ngược về Tiêu gia.
Lúc này, gia đinh do dự: "Sau đó...Ta nhìn thấy hạ nhân của Tiêu gia dẫn Hứa Chỉ Thanh đến biệt viện Vân Hi."
Nghe thấy nói đến biệt viện Vân Hi, ta không những không tức giận mà còn lộ ra nụ cười mỉa mai.
Chính tại biệt viện Vân Hi đó, Tiêu Cẩn đã tặng ta chiếc trâm ngọc và thổ lộ với ta.
Tiêu Cẩn lúc đó chỉ vào hồ sen trong biệt viện nói:
"Tang Tang, Chỉ Thanh nói rằng hoa sen trong ở đây thực sự rất đẹp, ban đêm được mây mù bao phủ, nó giống như một xứ sở thần tiên trên trái đất vậy. Muội ấy nói muội ấy thích biệt viện này, ta nghĩ nàng cũng sẽ rất thích nó. Ta sẽ sắp xếp để sau khi chúng ta thành thân có thể ở đây."
Khi ta nghe thấy những lời này, ta lập tức xụ mặt xuống.
Dựa vào trực giác của nữ nhân, ta đã nói với Tiêu Cẩn rằng tình cảm của Hứa Chỉ Thanh dành cho hắn không hề đơn thuần.
Tiêu Cẩn nói ta suy nghĩ nhiều rồi.
Hắn thậm chí còn thề thốt trước mặt ta.
Hắn thề mình và Hứa Chỉ Thanh chỉ là huynh đệ, hai người không quá phận chút nào, nếu không hắn sẽ chết không tử tế.
Kiếp trước Tiêu Cẩn che giấu lương tâm mà thề độc, cuối cùng bị báo ứng.
Thật không may, ta cũng đã tự kéo mình vào.
Kiếp này, ta muốn cho đôi cẩu nam nữ này nhận được báo ứng, đồng thời để cho mình toàn vẹn trở ra.
10
Hứa Chỉ Thanh không có chỗ để đi, khi vào ở biệt viện Vân Hi còn giở trò khôn lỏi.
Ả ở cửa biệt viện cố ý đụng ngã một người qua đường.
Sau đó ả liền bắt đầu gào khóc.
Sau khi thu hút mọi người đến vây xem, ả nói là người Hứa gia hiểu lầm ả.
Tiếp đó ả chỉ lên trời thề, nói mình và Tiêu Cẩn chỉ là tình huynh đệ.
Phải nói rằng Hứa Chỉ Thanh cùng Tiêu Cẩn là một đôi cẩu nam nữ trời sinh tuyệt phối.
Bọn họ ngay cả thủ đoạn phủi sạch quan hệ mập mờ cũng y hệt nhau.
Hứa Chỉ Thanh làm loạn, ngược lại càng chứng minh là đang sợ Tiêu gia ép phải gật đâu, để gả ả cho Tiêu Cẩn làm tiểu thiếp.
Sở dĩ là tiểu thiếp, mà không phải chính thê, là vì kiếp trước ta vô tình nghe được cuộc đối thoại giữa Tiêu phụ và Tiêu mẫu.
Tiêu phụ mặc dù thích tính cách mạnh mẽ của Hứa Chỉ Thanh.
Nhưng Hứa Chỉ Thanh cả ngày trà trộn trong đám nam nhân, nói cho cùng vẫn là làm bại hoại thuần phong mỹ tục.
Trong mắt Tiêu phụ, Hứa Chỉ Thanh ngay cả tư cách làm thiếp cũng không có.
Nhưng mà đây cũng là tình cảnh kiếp trước.
Kiếp này, ta không đến Tiêu gia, bây giờ ai cũng đồn là Hứa Chỉ Thanh phá hỏng hôn sự của ta và Tiêu Cẩn.
Tiêu phụ rất muốn tìm người chăm sóc cho Tiêu Cẩn, Tiêu phụ đương nhiên nghĩ đến Hứa Chỉ Thanh.
Dù cho Hứa Chỉ Thanh ở cửa biệt viện Vân Hi náo loạn một phen.
Nhưng ả chắc là rất rõ ràng, làm mình làm mẩy thế này, sẽ không thể thay đổi ý nghĩ của Tiêu phụ.
Trừ phi, ả tính kế cho ta với Tiêu Cẩn thành thân lại một lần nữa.
Quả nhiên, sáng sớm hôm sau Hứa Chỉ Thanh lòng như lửa đốt đi đến chỗ quán chuyên mai mối một chuyến.
Tục ngữ nói mồm mai mối, chân ngựa ngàn dặm.
Không lâu sau, trên phố bắt đầu lan truyền ngay, ta với Tiêu Cẩn đã sớm ân ái với nhau, bây giờ ta nên lấy thân phận thê tử ở bên cạnh chăm sóc cho Tiêu Cẩn.
Thậm chí bà mối còn bịa chuyện như thật mà nói, chuyện này xảy ra ở biệt viện Vân Hi.
11
Trên đường mẫu thân nghe thấy lời đồn đại, tức đến nỗi cầm lấy đao muốn đi chém ch.ế.t Hứa Chỉ Thanh.
Phụ thân cũng không cản mẫu thân, người cầm lấy nghiên mực trên bàn, nói muốn đập chết Hứa Chỉ Thanh.
Người đã chết một lần, là người trong cuộc, ta lại bình tĩnh lạ thường.
Ta ngăn phụ mẫu lại.
"Phụ thân, mẫu thân, lời nói dối vụng về như thế, rất dễ dàng tự biến mất. Sự tình có lẽ không đơn giản như vậy. Bây giờ hai người đi, không những sẽ làm sự tình trở nên loạn lớn, có lẽ...còn có thể trúng kế điệu hổ ly sơn của Hứa Chỉ Thanh."
Phụ thân cầm nghiên mực vội hỏi: "Con gái, sao lại nói vậy?"
Vẻ mặt ta nghiêm trọng: "Hứa Chỉ Thanh rất có thể sẽ đem lời nói dối biến thành sự thật. Chỉ là...Hiện tại Tiêu Cẩn bị trọng thương không thể làm chuyện nam nữ, Hứa Chỉ Thanh chắc chắn sẽ tìm người khác hủy thanh danh của con."
Hiện tại Hứa Chỉ Thanh bịa đặt, Tiêu Cẩn không lên tiếng, chứng tỏ đôi cẩu nam nữ này đã sớm thông đồng với nhau rồi.
Phụ thân nghe xong suy đoán của ta tức giận đến nổi cả gân xanh.
"Hoang đường! Đây là hành vi của cầm thú !"
Ta không nói cho phụ mẫu biết chuyện xảy ra ở kiếp trước.
Nhưng chính vì nguyên nhân này, ta biết đôi cẩu nam nữ này không bằng cầm thú, đây là chuyện bọn chúng có thể làm được.
Mẫu thân vừa rồi còn nói muốn chém người, sau khi nghe ta phân tích, trở nên bất an.
" Con gái, hay là bây giờ chúng ta rời khỏi đo thành đi, trốn càng xa càng tốt!"
Trùng sinh trở về, ta không nghĩ tới chuyện muốn chạy trốn.
Ta trấn an mẫu thân nói: "Phụ thân còn đang làm quan trong triều, không thể đi. Mẫu thân đừng lo, ta nhất định sẽ tương kế tựu kế, vạch trần sự ác độc của Hứa Chỉ Thanh.”
Sau khi Hứa Chỉ Thanh bị bắt đi, ta nghĩ cả trăm lần vẫn không thể lý giải.
Vì sao Tiêu Bác lại giả ngất?
Nhưng mặc kệ Tiêu Bác làm như vậy là vì mục đích gì, ngược lại y xem như giúp ta một phen.
Ta lập tức cải trang đi đến tửu lâu một chuyến, để tiên sinh kể chuyện tiếp tục viết thoại bản.
Ta nói với tiên sinh kể chuyện: "Hứa Chỉ Thanh tâm địa độc ác, không chỉ có ý định phá hỏng hôn sự của Tiêu Cẩn, còn bắt đầu chi phối mối quan hệ của huynh đệ Tiêu gia, để người ta đánh thứ tử của Tiêu gia trên phố."
Lúc trước trong tiệc thành hôn nhà Tiêu gia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bách tính trên phố vẫn chưa tận mắt nhìn thấy.
Mặc dù thoại bản có truyền ra ngoài, cũng chưa chắc có người tin.
Nhưng hôm nay thì khác, mọi người tận mắt chứng kiến.
Chủ mẫu Hứa gia đã chướng mắt thứ nữ Hứa Chỉ Thanh này từ lâu.
Thoại bản này vừa truyền ra, ngày hôm đó liền lấy lý do Hứa Chỉ Thanh làm nhục gia môn, xóa tên Hứa Chỉ Thanh ra khỏi gia phả, hơn nữa hạ lệnh không cho Hứa Chỉ Thanh bước vào cửa lớn Hứa gia.
09
Kết quả thế này so với dự tính của ta không khác nhau nhiều lắm.
Ta bảo gia đinh canh giữ ở cửa phủ nha môn, thay ta theo dõi lúc nào Hứa Chỉ Thanh sẽ được thả ra.
Buổi tối hôm đó, gia đinh liền thấy hạ nhân hầu hạ bên cạnh Tiêu Cẩn đi vào phủ nha môn một chuyến.
Không lâu sau Hứa Chỉ Thanh và huynh đệ của hắn đã được thả ra.
Hứa Chỉ Thanh đã bị Hứa gia xóa tên khỏi gia phả, ả trở về Hứa gia trực tiếp bị đuổi ra ngoài.
Theo như lời gia đinh, Hứa Chỉ Thanh ở trước cửa Hứa gia đầu tiên là khóc lóc hy vọng được cha Hứa đồng cảm, cuối cùng thấy không có hiệu quả, liền mắng Hứa gia vài câu, đi ngược về Tiêu gia.
Lúc này, gia đinh do dự: "Sau đó...Ta nhìn thấy hạ nhân của Tiêu gia dẫn Hứa Chỉ Thanh đến biệt viện Vân Hi."
Nghe thấy nói đến biệt viện Vân Hi, ta không những không tức giận mà còn lộ ra nụ cười mỉa mai.
Chính tại biệt viện Vân Hi đó, Tiêu Cẩn đã tặng ta chiếc trâm ngọc và thổ lộ với ta.
Tiêu Cẩn lúc đó chỉ vào hồ sen trong biệt viện nói:
"Tang Tang, Chỉ Thanh nói rằng hoa sen trong ở đây thực sự rất đẹp, ban đêm được mây mù bao phủ, nó giống như một xứ sở thần tiên trên trái đất vậy. Muội ấy nói muội ấy thích biệt viện này, ta nghĩ nàng cũng sẽ rất thích nó. Ta sẽ sắp xếp để sau khi chúng ta thành thân có thể ở đây."
Khi ta nghe thấy những lời này, ta lập tức xụ mặt xuống.
Dựa vào trực giác của nữ nhân, ta đã nói với Tiêu Cẩn rằng tình cảm của Hứa Chỉ Thanh dành cho hắn không hề đơn thuần.
Tiêu Cẩn nói ta suy nghĩ nhiều rồi.
Hắn thậm chí còn thề thốt trước mặt ta.
Hắn thề mình và Hứa Chỉ Thanh chỉ là huynh đệ, hai người không quá phận chút nào, nếu không hắn sẽ chết không tử tế.
Kiếp trước Tiêu Cẩn che giấu lương tâm mà thề độc, cuối cùng bị báo ứng.
Thật không may, ta cũng đã tự kéo mình vào.
Kiếp này, ta muốn cho đôi cẩu nam nữ này nhận được báo ứng, đồng thời để cho mình toàn vẹn trở ra.
10
Hứa Chỉ Thanh không có chỗ để đi, khi vào ở biệt viện Vân Hi còn giở trò khôn lỏi.
Ả ở cửa biệt viện cố ý đụng ngã một người qua đường.
Sau đó ả liền bắt đầu gào khóc.
Sau khi thu hút mọi người đến vây xem, ả nói là người Hứa gia hiểu lầm ả.
Tiếp đó ả chỉ lên trời thề, nói mình và Tiêu Cẩn chỉ là tình huynh đệ.
Phải nói rằng Hứa Chỉ Thanh cùng Tiêu Cẩn là một đôi cẩu nam nữ trời sinh tuyệt phối.
Bọn họ ngay cả thủ đoạn phủi sạch quan hệ mập mờ cũng y hệt nhau.
Hứa Chỉ Thanh làm loạn, ngược lại càng chứng minh là đang sợ Tiêu gia ép phải gật đâu, để gả ả cho Tiêu Cẩn làm tiểu thiếp.
Sở dĩ là tiểu thiếp, mà không phải chính thê, là vì kiếp trước ta vô tình nghe được cuộc đối thoại giữa Tiêu phụ và Tiêu mẫu.
Tiêu phụ mặc dù thích tính cách mạnh mẽ của Hứa Chỉ Thanh.
Nhưng Hứa Chỉ Thanh cả ngày trà trộn trong đám nam nhân, nói cho cùng vẫn là làm bại hoại thuần phong mỹ tục.
Trong mắt Tiêu phụ, Hứa Chỉ Thanh ngay cả tư cách làm thiếp cũng không có.
Nhưng mà đây cũng là tình cảnh kiếp trước.
Kiếp này, ta không đến Tiêu gia, bây giờ ai cũng đồn là Hứa Chỉ Thanh phá hỏng hôn sự của ta và Tiêu Cẩn.
Tiêu phụ rất muốn tìm người chăm sóc cho Tiêu Cẩn, Tiêu phụ đương nhiên nghĩ đến Hứa Chỉ Thanh.
Dù cho Hứa Chỉ Thanh ở cửa biệt viện Vân Hi náo loạn một phen.
Nhưng ả chắc là rất rõ ràng, làm mình làm mẩy thế này, sẽ không thể thay đổi ý nghĩ của Tiêu phụ.
Trừ phi, ả tính kế cho ta với Tiêu Cẩn thành thân lại một lần nữa.
Quả nhiên, sáng sớm hôm sau Hứa Chỉ Thanh lòng như lửa đốt đi đến chỗ quán chuyên mai mối một chuyến.
Tục ngữ nói mồm mai mối, chân ngựa ngàn dặm.
Không lâu sau, trên phố bắt đầu lan truyền ngay, ta với Tiêu Cẩn đã sớm ân ái với nhau, bây giờ ta nên lấy thân phận thê tử ở bên cạnh chăm sóc cho Tiêu Cẩn.
Thậm chí bà mối còn bịa chuyện như thật mà nói, chuyện này xảy ra ở biệt viện Vân Hi.
11
Trên đường mẫu thân nghe thấy lời đồn đại, tức đến nỗi cầm lấy đao muốn đi chém ch.ế.t Hứa Chỉ Thanh.
Phụ thân cũng không cản mẫu thân, người cầm lấy nghiên mực trên bàn, nói muốn đập chết Hứa Chỉ Thanh.
Người đã chết một lần, là người trong cuộc, ta lại bình tĩnh lạ thường.
Ta ngăn phụ mẫu lại.
"Phụ thân, mẫu thân, lời nói dối vụng về như thế, rất dễ dàng tự biến mất. Sự tình có lẽ không đơn giản như vậy. Bây giờ hai người đi, không những sẽ làm sự tình trở nên loạn lớn, có lẽ...còn có thể trúng kế điệu hổ ly sơn của Hứa Chỉ Thanh."
Phụ thân cầm nghiên mực vội hỏi: "Con gái, sao lại nói vậy?"
Vẻ mặt ta nghiêm trọng: "Hứa Chỉ Thanh rất có thể sẽ đem lời nói dối biến thành sự thật. Chỉ là...Hiện tại Tiêu Cẩn bị trọng thương không thể làm chuyện nam nữ, Hứa Chỉ Thanh chắc chắn sẽ tìm người khác hủy thanh danh của con."
Hiện tại Hứa Chỉ Thanh bịa đặt, Tiêu Cẩn không lên tiếng, chứng tỏ đôi cẩu nam nữ này đã sớm thông đồng với nhau rồi.
Phụ thân nghe xong suy đoán của ta tức giận đến nổi cả gân xanh.
"Hoang đường! Đây là hành vi của cầm thú !"
Ta không nói cho phụ mẫu biết chuyện xảy ra ở kiếp trước.
Nhưng chính vì nguyên nhân này, ta biết đôi cẩu nam nữ này không bằng cầm thú, đây là chuyện bọn chúng có thể làm được.
Mẫu thân vừa rồi còn nói muốn chém người, sau khi nghe ta phân tích, trở nên bất an.
" Con gái, hay là bây giờ chúng ta rời khỏi đo thành đi, trốn càng xa càng tốt!"
Trùng sinh trở về, ta không nghĩ tới chuyện muốn chạy trốn.
Ta trấn an mẫu thân nói: "Phụ thân còn đang làm quan trong triều, không thể đi. Mẫu thân đừng lo, ta nhất định sẽ tương kế tựu kế, vạch trần sự ác độc của Hứa Chỉ Thanh.”