Chương 10 - Khúc Giao Tâm

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Còn Vương Hạo, vì có tiền án, lại chẳng có học vấn, nên chẳng thể xin được công việc đàng hoàng.

Cuối cùng chỉ có thể đi làm công nhật ngoài công trường, bưng bê, khuân vác.

Ngày nào cũng mệt rã rời, người trở nên trầm lặng, nghe nói từ đó đến nay chưa từng yêu ai nữa.

Chị họ ở đầu kia WeChat than thở:

“Vãn Vãn, em không biết đâu, bây giờ họ sống khổ lắm.

Thật sự là… sớm biết có ngày hôm nay, thì trước kia đâu đến nỗi.”

Tôi nhìn dòng chữ hiện lên trên màn hình, lòng hoàn toàn phẳng lặng.

Giống như đang nghe ai đó kể một câu chuyện chẳng hề liên quan đến mình.

Tôi chỉ nhắn lại một câu nhàn nhạt:

“Qua rồi.”

Sau đó kiếm cớ kết thúc cuộc trò chuyện.

Tôi không muốn để những chuyện cũ, lại làm phiền đến sự bình yên hiện tại của mình.

Tắt điện thoại, tôi bước ra ban công, tưới nước cho khóm hoa nguyệt quý vừa mới nở.

Dưới công viên ven sông, lũ trẻ đang thả diều, mấy ông bà già thong thả tản bộ.

Từ xa vọng lại tiếng còi tàu ngân dài vang vọng trên mặt sông lấp lánh ánh hoàng hôn.

Ánh đèn ấm áp, thời gian êm đềm.

Tôi bỗng hiểu thấu một đạo lý:

Có những người, chỉ có thể cùng nhau chịu khổ, nhưng không thể chia sẻ sung sướng.

Và có những người, thậm chí đến hoạn nạn cũng chẳng thể chung lưng đấu cật.

Ví dụ như gia đình ruột thịt của tôi.

Kịp thời cắt lỗ, là lựa chọn sáng suốt và đúng đắn nhất mà tôi từng làm cho chính mình.

11

Ngay khi tôi nghĩ rằng mọi chuyện trong quá khứ đã thực sự khép lại, một cuộc gọi từ số lạ bất ngờ phá vỡ sự yên bình trong cuộc sống của tôi.

Hôm đó tôi đang tăng ca ở công ty, chuẩn bị một bản báo cáo quý quan trọng.

Thấy cuộc gọi đến từ thành phố quê nhà, tôi ngập ngừng một chút, rồi chẳng hiểu sao, vẫn bắt máy.

Đầu dây bên kia là một khoảng lặng kéo dài.

Rồi, một giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ, khàn khàn và già nua vang lên.

“Vãn Vãn… là cha.”

Ngón tay tôi khựng lại trên bàn phím.

Một năm rồi, đây là lần đầu tiên tôi nghe lại giọng ông kể từ sau khi rời đi.

Nó khàn đặc, mệt mỏi hơn nhiều so với trong trí nhớ.

Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ lắng nghe.

Ở đầu dây bên kia, dường như có thể nghe thấy cả tiếng thở dồn dập, nặng nề của ông.

Một lúc lâu sau, ông mới khó khăn cất lời.

“Vãn Vãn, cha… cha sai rồi.”

“Hồi đó là cha không đúng, không nên đối xử với con như vậy.”

Một lời xin lỗi trễ nải suốt một năm.

Nếu là một năm trước, thậm chí là nửa năm trước mà nghe được, có lẽ tim tôi đã rung động.

Nhưng bây giờ, lòng tôi yên tĩnh như mặt nước.

“Mẹ con… bà ấy bệnh rồi, không nặng, chỉ là suốt ngày nhắc đến con, ngủ không ngon giấc.”

“Nhà bây giờ… lạnh lẽo lắm. Năm nay Tết… con có thể về một chuyến không?”

Giọng ông mang theo sự cầu xin và dò xét.

Tôi có thể hình dung ra dáng vẻ của ông lúc ấy: lưng khom, tay nắm chặt điện thoại, gương mặt đầy hối hận và mong ngóng.

Ông đang dùng thứ tình thân cuối cùng, để làm nỗ lực cuối cùng giữ tôi lại.

Tôi để ông nói hết, không ngắt lời.

Đợi đến khi đầu dây bên kia rơi vào im lặng lần nữa, tôi mới chậm rãi lên tiếng.

Giọng tôi rất nhẹ, nhưng vô cùng rõ ràng.

“Cha, lời xin lỗi, con nhận rồi.”

“Nhưng con đã có gia đình của riêng mình.”

“Có những tổn thương, một khi đã gây ra thì sẽ luôn tồn tại không thể chỉ bằng một câu ‘xin lỗi’ mà xóa bỏ được. Chúng ta… không thể quay lại nữa rồi.”

“Số tiền con gửi, đủ để cha mẹ khám bệnh và sinh hoạt. Xin hãy giữ gìn sức khỏe.”

Tôi nghe thấy đầu dây bên kia vang lên một tiếng nức nở bị đè nén, đầy đau đớn.

Cha tôi, người đàn ông từng luôn mạnh mẽ và cố chấp trong ký ức của tôi, giờ đây đang khóc không thành tiếng qua điện thoại.

Tôi không cho ông thêm cơ hội nói tiếp.

Tôi nhẹ nhàng, nhưng vô cùng kiên quyết, ngắt máy.

Sau đó, tôi đưa số đó vào danh sách chặn.

Bên ngoài cửa sổ, màn đêm đã buông xuống rất sâu.

Trong văn phòng, chỉ còn lại mình tôi.

Tôi không khóc, cũng không có nhiều cảm xúc dao động.

Chỉ lặng lẽ uống một ngụm cà phê đã nguội lạnh, rồi quay lại với bản báo cáo phức tạp trước mặt.

Mặt trời, vẫn sẽ mọc như thường lệ.

Cuộc sống của tôi, vẫn phải tiếp tục.

Còn những người và những chuyện không còn liên quan đến tôi nữa, thì cứ để chúng, mãi mãi ở lại quá khứ đi.

12

Kết thúc của câu chuyện, không có cú bẻ lái ngoạn mục, cũng chẳng có màn trả thù sảng khoái đến tận tim gan.

Chỉ còn lại sự bình lặng và tự do.

Mùa xuân năm thứ hai, tôi tự thưởng cho mình một kỳ nghỉ dài.

Tôi không chọn những điểm du lịch nổi tiếng, mà lái chiếc xe nhỏ màu trắng của mình, một mình, lên đường đến Tây Tạng.

Tôi không còn cần một chiếc xe địa hình tám mươi vạn, để chứng minh với cha mình lòng hiếu thảo hay giá trị bản thân.

Cũng không cần phải dùng những lần hy sinh không hồi kết, để đổi lấy thứ tình thân vừa giả tạo vừa nặng nề ấy nữa.

Trong xe vang lên những bản dân ca tôi yêu thích, ghế phụ chất đầy máy ảnh, bản đồ và đủ loại đồ ăn vặt.

Phong cảnh dọc đường đẹp đến nghẹt thở.

Núi tuyết, thảo nguyên, hồ nước, cờ cầu nguyện…

Tôi chụp rất nhiều, rất nhiều ảnh, đăng trong một mục nhật ký mà chỉ mình tôi có thể nhìn thấy.

Tôi không còn cần phải chứng minh với ai rằng mình sống tốt hay không.

Tôi có hạnh phúc hay không, tôi biết là đủ.

Ở một đèo núi cao hơn năm nghìn mét, tôi dừng xe.

Gió rất lớn, thổi cho cờ cầu nguyện tung bay phần phật.

Tôi nhìn những dãy núi tuyết trập trùng nơi xa, dưới bầu trời xanh và mây trắng, thuần khiết đến mức không giống nhân gian.

Tôi hít một hơi thật dài, rồi chậm rãi, thật chậm rãi thở ra.

Như thể theo luồng khí đó, tôi trút ra hết hai mươi mấy năm ấm ức, uất nghẹn, giận dữ và những gánh nặng chưa từng nói thành lời.

Khoảnh khắc ấy, tôi thấy bản thân nhẹ bẫng như chưa từng có.

Điện thoại trong túi rung lên.

Tôi lấy ra xem, là tin nhắn từ người bạn trai tôi vừa quen được ba tháng.

Anh là một kiến trúc sư ôn hòa, hài hước, chúng tôi quen nhau trong một buổi triển lãm tranh.

Anh chưa từng hỏi về quá khứ của tôi, chỉ quan tâm đến hiện tại và tương lai của tôi.

Nội dung tin nhắn rất đơn giản:

【Em đến đâu rồi? Bé con, đi đường cẩn thận, đừng lái xe quá nhanh nhé.】

Tôi nhìn dòng chữ trên màn hình, bật cười.

Tôi trả lời: 【Đang trên đường tìm đến tự do.】

Tôi tắt điện thoại, nhét lại vào túi.

Lại khởi động xe, vào số, đạp ga.

Con đường phía trước, dưới ánh mặt trời, trải dài bất tận.

Vừa mênh mang chưa biết điểm dừng, vừa ẩn chứa vô vàn khả năng.

Cuộc đời tôi, chưa hề kết thúc.

HẾT

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)