Chương 1 - Không Xứng!

[FULL] Không Xứng!

Tác giả: Vân Chung Yên

Edit: Yêu Phi

☆⋆꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷‧★

Bố tôi đi công tác, đưa về một cô gái, bảo tôi phải đối xử tốt với cô ta.

Kết quả là, ngày hôm sau, cô ta dựa vào người anh trai tôi, vu khống tôi bắt nạt cô ta, muốn anh tôi đòi lại công bằng cho mình.

Tôi và anh trai nhìn nhau.

Anh ấy nắm lấy tay cô ta, không để cô ta chạy thoát.

Còn tôi thì vả một cái trời giáng: 

"Chỉ là một đứa con rơi mà cũng dám kiêu ngạo như vậy, đúng là đồ vô học!"

1

Trước khi bố tôi về, ông ta gọi điện bảo rằng sẽ mang quà về cho tôi.

Tôi và anh trai đưa mắt nhìn nhau.

Một người đàn ông chưa từng làm tròn trách nhiệm của một người bố, giờ lại nói sẽ mang quà về?

Nhìn cô gái đứng bên cạnh ông ta, dáng người mảnh mai, khuôn mặt người nhìn người yêu, tôi khẽ cười lạnh.

Đứa con ngoài giá thú đã bị giấu suốt 18 năm? 

Đúng là một món quà thật "ý nghĩa" nhỉ.

Bố thấy tôi không có chút thiện cảm nào với cô gái kia, liền nhíu mày nói:

"Em gái con đã sống mười tám năm không danh không phận, giờ cũng đến lúc nhận tổ quy tông rồi."

"Quý Vãn Vãn, con và em gái phải sống hòa thuận với nhau."

Nhìn khuôn mặt giống hệt kẻ đã giết mẹ tôi của cô gái trước mặt, tôi siết chặt tay lại.

Anh trai đứng cạnh khẽ ho vài tiếng. 

Tôi quay lại nhìn anh ấy, nhận được tín hiệu từ ánh mắt anh ấy, tôi lập tức bộc phát.

Tôi xông lên, vả cho cô ta một cái.

Vì đã từng học karate, cú tát này vừa vang vừa mạnh, trực tiếp khiến cô ta ngã xuống đất.

Tôi cười lạnh: "Con của tiểu tam mà cũng muốn tôi đối xử tốt? Bố thí cho cô chút đồ thừa đã là phước lớn rồi!"

"Thứ hèn hạ mang dòng máu dơ bẩn, mà cũng dám đòi ngang hàng với tôi?"

Bị tôi sỉ nhục bằng những lời này, cô ta ôm mặt, ngồi dưới đất khóc nức nở.

Bố tôi còn chưa kịp nổi giận, tôi đã bị anh trai đẩy ngã xuống đất, đồng thời tát một cái.

Anh trai tức giận quát: "Quý Vãn Vãn, em dám cãi lời bố à? Hỗn láo!"

Tôi ngồi bệt dưới đất, nhìn anh trai bằng ánh mắt không cam lòng.

Bố tôi lại rất hài lòng với hành động của anh, vỗ vai anh ấy rồi quay sang nhìn tôi, thái độ lạnh nhạt:

"Để bù đắp cho em gái con, bố quyết định chuyển toàn bộ cổ phần dưới tên mẹ con cho Quý Khanh Khanh."

"Lần này bỏ qua, nhưng từ nay, nếu còn bắt nạt Khanh Khanh, con sẽ biết tay bố!"

Nói xong, ông ta quay người bỏ đi.

Quý Khanh Khanh vội vàng đứng dậy, tay ôm lấy gương mặt sưng đỏ, trừng mắt nhìn tôi một cái rồi đi theo bố.

Nhìn hai người đi khuất, anh trai định đỡ tôi dậy nhưng bị tôi gạt tay ra. Tôi tự mình đứng lên, phủi bụi trên người.

Anh trai lo lắng kiểm tra:

"Lúc nãy anh đẩy em, có bị thương không?"

Tôi vừa chỉnh lại quần áo vừa xua tay: "Không sao, thảm dày thế này, em có thể bị gì chứ."

"Ngược lại, Quý Khanh Khanh kia ngã ngay sàn cứng, chắc xương cụt của cô ta cũng phải nứt ra rồi."

Anh trai bật cười.

Người giúp việc gọi chúng tôi sang dùng trà chiều. 

Ánh nắng buổi xuân chiếu xuống ấm áp và rực rỡ.

Anh trai nâng cốc cà phê, nhấp một ngụm, mắt nhìn về phía tầng hai, nơi Quý Khanh Khanh đang ríu rít quanh bố.

Trên gương mặt điển trai hiện lên một chút khinh bỉ:

"Con gái của tiểu tam, chỉ biết xoay quanh đàn ông. Thứ như vậy mà cũng xứng lấy cổ phần của mẹ chúng ta."

Tôi khẽ nhếch môi, nhẹ nhàng nói:

"Anh à, anh phải học cách nhẫn nhịn chứ. Dù sao muốn chơi cô ta một vố, anh còn phải ra tay nhiều lắm đấy."

Nói xong, chúng tôi nhìn nhau cười.

Rồi cùng tận hưởng những giây phút bình yên cuối cùng trước khi giông bão ập tới.

2

Tôi và anh trai Quý Lăng là cùng một mẹ sinh ra. Nhà ngoại tôi trước khi xuống dốc là một trong những gia đình giàu có bậc nhất Bắc Kinh.

Mẹ tôi là con gái duy nhất của nhà họ, nhưng lại không may gặp phải người không ra gì, đem lòng yêu một kẻ nghèo khó là bố tôi.

Bố tôi nhờ vợ mà phát đạt nhưng khi mẹ tôi lâm bệnh nặng, ông ta lại ngoại tình, khiến ông ngoại tức giận mà qua đời.

Ông ta thậm chí còn cướp đoạt tài sản mẹ để lại cho chúng tôi, mang tặng cho người tình.

May mắn thay, người tình đó chết sớm, chỉ để lại đứa con gái ngoài giá thú Quý Khanh Khanh kia.

Ban đầu, chúng tôi định đợi anh trai nắm quyền hoàn toàn rồi mới tính toán với hai kẻ đáng khinh là bố và Quý Khanh Khanh.