Chương 5 - Không Thoát Khỏi Tôi Đâu
Chị ấy mang bệnh trong người, tất cả những thứ chị ấy muốn làm mà không thể, tôi đều phải làm thay.
Chị ấy thích đàn piano, tôi phải học đàn.
Chị ấy thích vẽ tranh, tôi bắt đầu học hội họa.
Chị ấy cảm thấy ngôi trường rách nát này thú vị, thì dù tôi có học nhiều đến đâu, thành tích có giỏi cỡ nào, tôi cũng chỉ có thể đến đây học.
Tống Dự sững lại một chút, vừa định nói gì thì từ cầu thang vang lên tiếng bước chân lộn xộn.
Sắc mặt anh lập tức thay đổi, vẻ bực bội hiện rõ trên mặt.
“Mẹ kiếp, lại đến nữa à.”
Anh dập tắt điếu thuốc dưới chân, tiện tay kéo tôi đứng dậy.
“Tránh xa ra chút, lát nữa dính máu vào người đấy.”
“…”
Tôi nhìn anh một giây, rồi không nói không rằng, nắm lấy cổ tay anh, kéo chạy đi.
“Đi theo tôi.”
Tôi dẫn anh chui vào một bồn nước cũ bị bỏ hoang trên sân thượng.
Lúc nãy tìm chỗ khóc, tôi đã phát hiện ra nó.
Ưu điểm: rất kín đáo.
Nhược điểm: quá chật.
Không gian chật hẹp đến mức tôi và Tống Dự phải đối mặt nhau, gần đến mức có thể cảm nhận rõ ràng từng hơi thở của đối phương.
Trong bóng tối mờ mịt, chỉ có chút ánh sáng mỏng manh xuyên qua lỗ thoáng khí.
Tống Dự nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt sáng như lưỡi dao.
Hơi thở mang theo mùi thuốc lá nồng nặc, từng chút từng chút bao vây lấy tôi.
Tôi hơi mất tự nhiên, lùi về phía sau một chút.
Nhưng ngay giây tiếp theo—
Một cánh tay vòng lên, móc lấy cổ tôi, mạnh mẽ kéo tôi trở lại.
Cái quái gì vậy?!
Tôi trừng mắt nhìn anh, bỗng cảm thấy khóe mắt nóng lên.
Tống Dự đưa tay lên, đầu ngón tay lướt nhẹ qua khóe mắt tôi, lau đi giọt nước mắt còn sót lại.
Bên ngoài không biết từ khi nào đã yên ắng trở lại, đám côn đồ cũng đã rời đi.
Tôi đẩy Tống Dự ra, có chút lúng túng chui ra khỏi bồn nước, định cất bước rời đi thì bị anh gọi lại.
“Hàn Liên Khê, cô hay tới đây à?”
Tôi quay đầu nhìn anh, sắc mặt không cảm xúc.
“Tôi không yếu đuối đến mức suốt ngày khóc lóc.”
Tống Dự khẽ cười.
“Cứ đến đi.”
“Nếu cô đến, tôi có thể ăn giúp cô chỗ xoài đó.”
Tôi: “…”
“Không thích à? Tôi có thể đập nát nó giúp cô cũng được.”
“Nhưng mà…” Anh nhún vai, “cảm giác hơi phí đồ ăn.”
“…Anh ăn đi.”
Tôi quay người, bước về phía cầu thang.
“Một lát nữa tôi mang lên cho anh.”
8
Không rõ từ khi nào, sân thượng đã trở thành nơi tôi yêu thích nhất, còn Tống Dự trở thành người bạn duy nhất của tôi.
Chị gái tôi không có bạn, và tôi cũng không được phép kết bạn.
Vậy nên, mối quan hệ giữa tôi và Tống Dự còn kín đáo hơn cả những cặp đôi yêu sớm.
Mãi đến khi bệnh tình của chị gái tôi có một phương án điều trị mới, bí mật này mới bị phát hiện.
Lý do bị lộ ra rất đơn giản—
Tôi đã một tuần liền không đến trường, và Tống Dự tìm đến tận nhà.
Ba mẹ tôi muốn đuổi anh đi, tôi cũng muốn đuổi anh đi.
Nhưng chị gái tôi lại tỏ ra rất hứng thú.
“Bạn của Tiểu Khê?”
“Để cậu ta vào đi.”
Khi thấy tôi khỏe mạnh, không đau không bệnh, vẫn bình yên ở nhà, Tống Dự thoáng ngạc nhiên.
Anh theo tôi vào phòng, kéo tôi lại, cẩn thận kiểm tra từ đầu đến chân.
“Cô không sao?”
Tôi mỉm cười với anh.
“Không sao cả.”
“Vậy tại sao không đến trường?”
“…” Tôi chần chừ một chút, rồi miễn cưỡng nói: “Chi tôi sắp phẫu thuật, tôi ở nhà với chị ấy một thời gian.”
Tống Dự nhíu mày, rõ ràng không tin.
“Cô với chị cô thân thiết thế à?”
Anh nheo mắt nhìn tôi, giọng nghi hoặc:
“Hàn Liên Khê, cô đang giấu tôi chuyện gì phải không?”
Tôi vội xua tay, đẩy anh ra ngoài.
“Không có gì hết.”
“Chờ chị tôi phẫu thuật xong, tôi sẽ quay lại trường. Anh đừng đến tìm tôi nữa.”
Tống Dự vẫn bán tín bán nghi.
Khi bị tôi đẩy đến cửa, tay đã đặt lên tay nắm cửa, đột nhiên anh quay đầu lại.
“Hàn Liên Khê, cô tin tôi đi.”
Anh nắm lấy tay tôi, giọng vừa giống như đang cầu xin, lại vừa giống như đang dỗ dành.
“Bất kể có chuyện gì, tôi cũng sẽ giúp cô.”
” Cô tin tôi, được không?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh.
Cuối cùng, không nhịn được mà viền mắt dần đỏ hoe.
“Tống Dự, tôi sợ lắm.”
Phương án phẫu thuật mới của chị gáitôi—
Cần tôi, người em gái ruột của chị ấy, làm người hiến tạng.
“Họ giấu tôi, nhưng tôi đã nghe thấy…”
Tôi siết chặt cánh tay Tống Dự, ngón tay bấu vào da thịt anh.
“Dựa trên tình trạng sức khỏe của tôi, tỷ lệ sống sót sau khi hiến tạng—chưa đến 3%.”
“Tống Dự, ba mẹ tôi, thậm chí không do dự dù chỉ một giây.”
Vậy nên, tôi vốn dĩ cũng chẳng còn quan tâm đến việc mình có sống tiếp hay không.
Hơi thở của Tống Dự khựng lại.
Một giây sau, anh bật ra một tiếng chửi rủa đầy giận dữ:
“Mẹ nó.”
Rồi đột nhiên, anh kéo tôi vào lòng, siết chặt đến mức gần như nghiền nát tôi.
“Thật đáng thương.”
Tôi không còn nhớ mình đã trốn thoát bằng cách nào.
Chỉ nhớ rằng, ngày hôm đó, Tống Dự đã không màng đến sống chết, đánh gục tất cả những kẻ ngăn cản tôi.
Trước khi rời đi, tôi nghe thấy tiếng la hét đầy tức giận của ba mẹ mình.
“Hàn Liên Khê, quay lại ngay!”
“Mày dựa vào cái gì mà dám chạy trốn?! Nếu không phải vì chị mày, ngay cả tư cách được sinh ra, mày cũng không có!”
“Mạng của mày cho chị mày thì có sao?!”
Lời nói ấy giáng xuống như một thùng nước lạnh dội thẳng lên đầu tôi.
Đôi chân đang điên cuồng bỏ chạy của tôi bỗng khựng lại.
Tôi từ từ quay đầu lại.
Đập vào mắt tôi là gương mặt giận dữ của ba mẹ.
Và phía sau họ, đứng bên cửa sổ phòng tôi—là chị gái tôi.
Gương mặt chị ta trắng bệch vì bệnh tật, nhưng ánh mắt lại bình thản đến đáng sợ.
Một bàn tay bất ngờ nắm lấy tay tôi.
Tống Dự siết chặt lấy tôi, kéo tôi tiếp tục chạy về phía trước.
Cơn gió gào thét bên tai, cuốn theo giọng nói trầm ổn mà kiên định của anh.
“Cô có thể chạy trốn.”
“Hàn Liên Khê, tôi chọn cô.”
“Bất kể đầu bên kia của cán cân là ai—tôi sẽ luôn chọn cô.”
9
“Luôn luôn chọn tôi.”
Năm chữ ấy như một cái bẫy, dụ dỗ tôi chìm sâu vào.
Tôi khẽ siết ngón tay lại, muốn nắm lấy tay Tống Dự.
Nhưng—
Tôi chụp vào khoảng không.
Không biết từ khi nào, anh đã buông tay tôi ra.
Bỏ lại tôi phía sau, một mình chạy về phía trước.
Đợi đã, đừng bỏ tôi lại.
Tôi hoảng loạn muốn gọi anh, nhưng dù cố thế nào, cổ họng cũng không thể phát ra một âm thanh nào.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn anh chạy ngày càng xa.
Rồi—
Chậm rãi, sánh bước cùng một người khác.
Bách Kiều.
Không phải đã nói sẽ luôn chọn tôi sao?
“Đồ lừa đảo…”
Tôi lẩm bẩm.
Bỗng nhiên, xung quanh ồn ào hẳn lên.
Có người kêu lên:
“Bác sĩ Hứa! Tiểu thư hình như vừa nói chuyện!”
Thật hiếm lạ biết bao.
Tôi chậm rãi mở mắt ra, định quát hai câu, nhưng ngay lập tức nhận ra toàn thân mình không còn chút sức lực nào.
“Tỉnh rồi à?”
Một người đàn ông đeo kính cúi xuống, chạm vào trán tôi.
Khẽ “chậc” một tiếng, giọng nói lười biếng:
“Vẫn còn nóng lắm.”
Ý thức tôi trì trệ mất vài giây, rồi mới chậm rãi nhớ ra—
Mình sốt đến bất tỉnh.
Sau nụ hôn ngày hôm đó, Tống Dự đối xử với tôi còn lạnh nhạt hơn trước.
Tôi lo sốt vó tìm cách dỗ anh.
Muốn nhanh chóng thu xếp công việc để đưa anh ra ngoài thư giãn, tôi càng làm việc bất kể ngày đêm.
Cuối cùng, đến cuối tháng—
Tôi thành công khiến bản thân đổ bệnh.
Tôi đảo mắt một vòng, rồi nhìn thấy bóng dáng của Tống Dự ở góc xa nhất bên cửa sổ.
Anh quay nghiêng mặt, mắt hướng ra ngoài, không biết đang nghĩ gì.
Cảm nhận được ánh nhìn của tôi, anh hơi nghiêng đầu, bình tĩnh đối diện với tôi.
“Xin lỗi.” Tôi khàn giọng nói. “Không đi C đảo được nữa.”
Tống Dự thích C đảo.
Tôi đã đặt vé máy bay xong xuôi hết cả rồi.
Không ngờ ngay đêm kết thúc dự án cuối cùng, tôi lại sốt đến mức ngất đi.
Ánh mắt của Tống Dự khẽ dao động.
Rất lâu sau, anh dời mắt đi, lạnh nhạt nói:
“Không sao cả.”
Cũng đúng.
Có ai lại mong chờ một chuyến đi với kẻ mà mình ghét cay ghét đắng chứ?
Vốn dĩ—
Chỉ là tôi đơn phương một mình mà thôi.
…
Tôi lơ mơ truyền nước ba ngày, cuối cùng cũng đỡ hơn một chút.
Sau bữa trưa, uống thuốc xong, tôi hỏi quản gia:
“Tống Dự đâu?”
Sợ lây bệnh cho anh, mấy ngày nay tôi không để anh ở bên cạnh.
Và tất nhiên, anh cũng không chủ động đến thăm tôi.
“Vẫn như mấy ngày trước, luôn ở trong phòng.”
Tôi gật đầu.
“Có lẽ anh ấy sắp xem hết video trên điện thoại rồi. Tải thêm vài bộ nữa đi.”
Kiếp trước, sau khi tôi cấm anh ra ngoài, phần lớn thời gian anh đều dựa vào sách để giết thời gian.
Còn lần này, anh có vẻ thích xem phim và chương trình hơn.
Có lẽ là vì tuổi tác khác nhau chăng?
Dù sao thì, kiếp trước—hai năm đầu sau khi ký hợp đồng, tôi không hạn chế tự do của anh quá mức như bây giờ.
Quản gia đáp lời rồi rời đi.
Tôi tựa lưng vào đầu giường, đờ đẫn nhìn lên trần nhà.
Một người đã quen bận rộn, đột nhiên nằm không làm gì suốt ba ngày liền, lại thấy khó chịu vô cùng.
Tống Dự… chắc cũng có cảm giác như vậy, đúng không?
Anh xuất thân bình thường, chỉ dựa vào chính mình mà từng bước đi lên đến vị trí này.
Cái giá mà anh phải trả, không cần nói cũng biết.
Lúc bận rộn nhất, Tống Dự ăn ngủ ngay tại công ty, gần như làm việc suốt 24 giờ không ngừng nghỉ.
So với tôi trước đây, anh còn điên cuồng hơn nhiều.
Bây giờ, bị tôi nhốt trong căn biệt thự này, chẳng có việc gì làm—
Anh sẽ chịu nổi sao?
“Tiểu thư, không hay rồi!”
Tiếng gọi thất thanh của quản gia cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
“Ngài Tống… đã biến mất!”