Chương 1 - Không Ra Khỏi Nhà Nhưng Vẫn Có Thai
Sau khi trễ kỳ kinh hai tháng, tôi phát hiện mình đã mang thai.
Nhưng chồng tôi đã đi công tác được một thời gian dài, mà tôi thì hoàn toàn không có tình một đêm.
Tôi nhìn chằm chằm vào tờ phiếu xét nghiệm trong tay, run rẩy bấm gọi đến bệnh viện.
“Có thể là kết quả bị nhầm không ạ? Chuyện này không thể nào…”
Đầu dây bên kia, giọng y tá rất bình tĩnh.
“Không đâu chị Lâm siêu âm đã thấy rõ tim thai rồi.”
Khi tôi còn đang ngây người, ngoài cửa vang lên tiếng chìa khóa tra vào ổ.
01
Tiếng chìa khóa bên ngoài rất nhỏ, thử vặn mấy lần không được rồi dừng hẳn.
Tôi vô thức nghĩ rằng chắc là hàng xóm nào uống say nhận nhầm cửa.
“Chị Lâm giai đoạn đầu thai kỳ dễ lo âu và nghĩ lung tung là chuyện bình thường.”
“Mong chị cứ yên tâm…”
Tôi chỉ cảm thấy đầu óc như nổ tung, cầm điện thoại mà mãi không nói nên lời.
Trước đó khi có kết quả HCG, tôi đã nằng nặc đòi siêu âm.
Lần này, tờ phiếu kết luận rõ ràng: “Thai trong tử cung, khoảng 7 tuần.”
Như thể án tử đã được tuyên thẳng mặt tôi.
Sao có thể như vậy…
Chồng tôi, Trần Bình, đi công tác hơn ba tháng, mà tôi lại đang mang thai bảy tuần?
Chẳng khác nào nói toạc ra rằng tôi đã cắm sừng anh ấy?
Nhưng vấn đề là, suốt thời gian qua tôi ngoan ngoãn làm việc bán hàng online.
Mở mắt ra là bận bịu đóng hàng,thúc dục giao hàng, hầu như chẳng rời khỏi nhà.
Chứ đừng nói là ra ngoài “giao du”.
Ông trời biết đứa bé này từ đâu mà ra?
Tôi vẫn không cam lòng, cầm phiếu kết quả xem tới xem lui.
“Có thể nào xét sai rồi không? Biết đâu thai này không phải bảy tuần mà đã ba, bốn tháng?”
Còn chưa kịp nghe y tá trả lời.
Lại một tiếng chìa khóa xoay nữa vang lên, lần này cửa bị mở ra từ bên ngoài.
02
Để tiện chăm sóc bà nội, tôi đã mua cho mẹ chồng một căn hộ cũ trong cùng khu.
Bà luôn miệng khen tôi hiểu chuyện hiếu thảo, có khi rảnh còn qua giúp tôi làm việc nhà.
Nghe có người vào, tôi đinh ninh là mẹ chồng tới.
Vội vàng cúp điện thoại, nhét tờ phiếu xét nghiệm đại vào sau gối.
“Mẹ à, nãy con nghe tiếng khóa cửa, còn tưởng hàng xóm nào mở nhầm.”
Người vào không trả lời.
Tôi bắt đầu thấy có gì đó không ổn.
Ánh sáng từ góc hành lang chiếu xuống, lộ ra một cái bóng cao to, rõ ràng là đàn ông.
Tôi sợ đến dựng hết cả lông tơ.
Chợt nhớ lại một bộ phim từng xem.
Có tên biến thái lén vào nhà nữ chính, trộm chìa khóa, đợi đến khi cô ấy ngủ rồi lén lút xâm phạm mỗi đêm.
Tôi càng nghĩ càng thấy lạnh sống lưng.
Chẳng trách gần đây ngày nào ngủ dậy tôi cũng thấy người ê ẩm, mệt rã rời.
Ban đầu tôi chỉ nghĩ do dạo này quá bận, áp lực quá lớn. Không ngờ lại là…
Tôi nhìn chằm chằm vào cái bóng đen dưới sàn. Tay lặng lẽ lần xuống dưới ghế sofa mò lấy thanh sắt.
Tôi đã tính sẵn: chờ hắn lộ mặt, tôi sẽ vụt thẳng một gậy, Nhân lúc hắn sững người thì chạy thục mạng ra ngoài.
May mà ba mẹ sợ tôi không quen ở riêng, nên mua cho tôi căn nhà thông hai tầng có sân vườn. Chạy từ tầng một ra ngoài không cần đợi thang máy.
Giờ đang là lúc cao điểm tan làm, chỉ cần chạy được ra khỏi toà nhà là coi như an toàn.
Tôi cố gắng kiềm chế cánh tay đang run rẩy, mắt không chớp nhìn chăm chăm vào cái bóng, đợi hắn lại gần.
03
Người đàn ông thong thả thay giày.
Nghĩ đến việc suốt mấy tháng qua tôi sống cùng một tên biến thái bẩn thỉu mà không hề hay biết, lửa giận trong lòng tôi bốc lên tận óc.
Lần này thoát thân được, nhất định phải báo cảnh sát bắt hắn.
Rồi lập tức bỏ cái thai này.
Hắn càng lúc càng tiến lại gần, tôi nép vào góc tường, giơ cao thanh sắt trong tay.
Nhưng giây tiếp theo tôi lại buông tay, bị người kia ôm gọn vào lòng.
“Vợ ơi, anh nhớ em muốn chết.”
Giọng Trần Bình nghe nghèn nghẹn.
Mũi tôi ngửi thấy mùi hương vetiver mà hai đứa từng dùng chung.
Khi còn học đại học, Trần Bình đã rất cưng chiều tôi.
Khi ấy anh chỉ là một thanh niên nghèo, chẳng có gì trong tay.
Chỉ vì tôi tiện miệng khen mùi nước hoa trong trung tâm thương mại, anh đã không nói hai lời, mua tặng tôi ngay hôm đó.
Sau này tôi hẹn anh ra chơi thì anh cứ chối mãi, tôi bất lực hỏi bạn cùng phòng của anh.
Lúc đó mới biết, lọ nước hoa đó tiêu sạch tiền sinh hoạt một tháng của anh.
Xui xẻo là tháng đó tiền lương làm thêm của Trần Bình cũng bị nợ.
Anh chỉ dám gặm bánh bao suốt nửa tháng.
Rồi lại vội vã nhận việc gia sư mới, vừa dạy học vừa chạy việc như con thoi, nói là muốn để dành tiền đưa tôi đi chơi.
Bạn bè xung quanh đều không ủng hộ tôi quen anh.