Chương 1 - Không Phụ Trường Ninh

1
Ta là con út trong nhà, các tỷ tỷ đều đã sớm gả cho nhà người ta.

Cho nên khi ý chỉ tuyển phi hạ xuống, người được chọn để tiến cung đương nhiên là rơi xuống đầu ta.

Mấy tỷ tỷ đều khóc đến đỏ cả mắt.

Chỉ có ta là vui vẻ bưng bát ăn cơm.

Cha ta liếc ta, ý vị thâm trường hỏi ta có muốn tiến cung không.

Ta tiếp tục bới cơm mà không ngẩng đầu lên, tuỳ tiện đáp một câu không.

Trưởng tỷ thút thít khuyên ta, vào cung vàng bạc trang sức đeo không hết.

Nhị tỷ cắn khăn tay nói, trong cung có rất nhiều tỷ tỷ xinh đẹp có thể chơi với ta.

Ta vẫn không phản ứng.

Cho đến khi cha ta đạp ta một đạp, nói vào cung có chân giò lớn ăn không hết.

Thế là ta vui vẻ thu dọn đồ đạc, ngày hôm sau đã được đưa vào cung.

Việc đầu tiên tiến cung chính là sai ngự thiện phòng làm món chân giò kho tàu cho ta.

Kết quả Xuân Đào mà cha ta đưa tới hầu hạ ta lại nói với ta là, địa vị của ta quá thấp, không thể ăn chân giò được.

Ta bĩu môi, chưa từ bỏ ý định lại hỏi.

“Thế còn tôm chiên xù thì sao?”

Xuân Đào lại lắc đầu.

“Vịt quay thì sao?”

Ta nói liên tục mười mấy tên món ăn, nhưng đều nhận được là câu trả lời phủ định.

Lần này ta không kìm được nữa mà khóc oà lên.

Cha ta đã già vậy rồi, sao còn đi lừa gạt trẻ con như thế?

Xuân Đào thấy thế thì vội vàng nhét một miếng bánh ngọt vào miệng ta.

Vị ngọt thơm lan tỏa khắp khoang miệng.

Ta thút tha thút thít ngừng khóc, lại vươn bàn tay trắng nõn mềm mại về phía Xuân Đào.

Đôi mắt ướt sũng nhìn cô.

“Muốn nữa cơ."

Xuân Đào dứt khoát đưa hết bánh ngọt trên người cô ấy xuống cho ta, ta ăn rất vui vẻ.

Xuân Đào thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng nói.

“Lão gia đưa tiểu chủ vào cung cũng là vì không còn cách nào khác, tính cách tiểu chủ đơn thuần lương thiện, miễn là không tranh không đoạt, chúng ta luôn có thể sống yên ổn ở trong cung. Tuy rằng phân vị của tiểu chủ hơi thấp, chi tiêu ăn mặc cũng sẽ không bằng với những nương nương được sủng ái kia, nhưng tốt xấu gì thì cuộc sống cũng có thể thoải mái hơn chút."

Ta cau mày cắn đũa.

Nhìn phần rau xanh chiếm hơn nửa trên bàn trước mặt.

Đột nhiên đập đũa xuống bàn, ta đứng lên, hào khí muôn trượng chỉ lên trời quyết lập chí lớn.

"Ta muốn làm sủng phi!"

“Cái gì?” Xuân Đào chớp mắt nhìn ta, vẻ mặt hoảng sợ bịt miệng ta lại.

“Tiểu chủ này, những lời này không thể nói lung tung được đâu."

Ta gật đầu qua loa, cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm. Vừa ăn cơm vừa mắng cha là đồ lừa đảo.

Sau khi ăn uống no nê, ta hài lòng nằm ở trên giường xoa nhẹ bụng.

Chợt nhớ đến trước khi đi, mẹ ta nắm lấy tay ta khóc đến khuôn mặt đẫm nước mắt, dặn đi dặn lại rằng ta vào cung rồi nhất định phải thường xuyên viết thư về nhà cho bà.

Thế là ta lại nhảy xuống giường, lấy giấy bút ra, nghĩ ngợi một lúc rồi cầm bút lên viết.

Cha mẹ vẫn khoẻ chứ, con gái ở trong cung sống rất tốt, chỉ có điều đồ ăn hơi tệ, nhưng mẫu thân đừng lo lắng, con gái nhất định sẽ chăm chỉ tranh sủng, phấn đấu để sớm được ăn chân giò.

Sau khi viết thư xong, ta trịnh trọng giao nó cho Xuân Đào.

Sáng sớm ngày hôm sau, Xuân Đào bèn kéo ta dậy, hầu hạ ta rửa mặt chải đầu, ta nhìn sắc trời vừa mới hửng sáng.

Nũng nịu hỏi cô có thể ngủ thêm mười lăm phút nữa hay không.

Xuân Đào bất lực thở dài, đành đồng ý.

Kết quả là đến khi mặt trời lên cao ba sào rồi ta mới dậy.

Cũng may bây giờ Hoàng thượng chưa sắc phong Hoàng hậu, ta không cần mỗi sáng sớm thức dậy phải đi thỉnh an.

Nếu như cả đời này Hoàng thượng có thể không lập Hoàng hậu thì tốt quá.

Ăn cơm trưa xong, ham muốn tranh sủng càng thêm mãnh liệt.

Ta kéo Xuân Đào ra ngoài đi dạo.

Trong thoại bản đều viết như vầy, có một phi tần nọ vừa mới tiến cung, tình cờ gặp được Hoàng thượng trong ngự hoa viên, Hoàng Thượng vừa gặp đã yêu người đó, hai người nhanh chóng rơi vào bể tình.

Thế là ta đi dạo rất chăm chỉ.

Xuân Đào nhìn ta phấn khích như vậy, cũng không tiện làm ta mất hứng, chỉ có thể theo sát ta, đề phòng ta gây chuyện.

Kết quả còn chưa đợi ta gây chuyện, thì đã gặp chuyện trước.

Cạnh đình nghỉ chân cách đó không xa.

Một nữ tử mặc chiếc váy hồng đầu tóc rối bù quỳ trên mặt đất, đứng trước mặt là một nữ tử trông giống như cung phi, nhìn phẩm cấp ăn mặc dường như cũng không hề thấp.

Lẽ nào đây chính là cung đấu trong truyền thuyết sao?! Ta hào hứng kéo Xuân Đào muốn đi xem xem, kết quả Xuân Đào lại sống chết không chịu động đậy.

Cô ấy ra sức lắc đầu với ta.

Ta chỉ đành thỏa hiệp, trốn cùng với cô ấy và quan sát nơi cách đó không xa.

Ban đầu Xuân Đào còn không dám nhìn, sau đó cũng vì hiếu kỳ mà thò nửa cái đầu ra ngoài.

Chỉ thấy nữ tử trông giống như cung phi kia đang giẫm lên lưng nữ tử váy hồng, giọng điệu tùy ý lại ra vẻ đường hoàng.

“Nếu lại để bổn cung thấy ngươi ăn mặc trang điểm xinh đẹp như vậy lắc lư trong ngự hoa viên, bổn cung sẽ ném ngươi cho cá chép ở hồ Thái Dịch ăn.”

"Còn không mau cút đi cho bổn cung!" Nữ tử kia vâng dạ, chật vật đứng dậy từ trên mặt đất rồi chạy đi. Trong lòng ta thầm nghĩ khổng ổn, vội vàng hỏi Xuân Đào.

Hôm nay ta ăn mặc trang điểm có xinh đẹp không.

Xuân Đào nhìn ta, bất đắc dĩ lắc đầu.

Ta thầm thở phào nhẹ nhõm, kết quả hơi thở này còn chưa thuận theo.

Thì đã nghe thấy giọng nói oanh tạc của nữ tử phía trên đỉnh đầu.

“Ngươi là người của cung nào?" Thôi xong rồi, bị bắt rồi.

Ta bày ra vẻ mặt buồn rười rượi ngẩng đầu lên.

Đối diện với khuôn mặt trong trẻo rung động lòng người giống như là tia nắng xuân kia, bầu không khí giãn ra.

Nữ tử kia nhìn thấy ta cười hì hì. “Ngươi cũng là phi tần?"

Giọng điệu của nàng ta mang theo vẻ chế nhạo nồng đậm, giống như rất chướng mắt ta.

Ta nghe vậy lập tức nổi giận.

Vì thế đầu óc bị co rút, đứng thẳng lưng, tức giận nói với phi tần không biết phẩm cấp.

“Cha ta đưa ta vào cung là muốn để ta làm sủng phi. Ngươi, ngươi, ngươi không thể đánh ta!"

Câu sau rõ ràng có hơi thiếu tự tin.

Xuân Đào ở phía sau cũng sắp nhéo nát eo ta.

Đau quá, hu hu hu.

Phi tần xinh đẹp kia nghe vậy chẳng những không tức giận, mà còn phá lên cười.

Ngón tay sơn đậu khấu của nàng ta nhẹ nhàng véo mặt ta.

“Làm sủng phi? Đúng là có tham vọng."

Giống như là đang khen ta.

Khóe miệng ta không nhịn được mà nhếch lên, vô cùng đắc ý nhìn sang Xuân Đào.

Xuân Đào bất lực ôm trán.

Ta ngây thơ chớp mắt, lại nhìn sang mỹ nhân tỷ tỷ.

“Tỷ tỷ, tỷ cũng là phi tần của Hoàng thượng sao?"

Nàng ta nghe vậy rất đắc ý mà ưỡn ngực, "Bổn cung là Quý phi, đến nay vị trí hoàng hậu vẫn còn trống, toàn bộ hậu cung, bổn cung là người có địa vị cao nhất."

Ta lập tức nhìn nàng ta với ánh mắt ngưỡng mộ.

Sau đó nhỏ giọng hỏi nàng ta, có phải mỗi bữa ăn đều có thể ăn chân giò bự không.

“Cái gì?”

Có vẻ như Quý phi bị sốc vì ta, nàng ta trợn to mắt nhìn ta, thật lâu sau mới phản ứng lại, chỉ vào ta run run hỏi.

“Ngươi tiến cung là vì chân giò?"

Ta nhăn mặt, có hơi bối rối, lại nhỏ giọng nói thêm một câu. "Còn có sóc quế ngư, thịt kho tàu, phật thủ tô, tứ hỉ hoàn tử…..”

Quý phi không hổ là Quý phi, nàng ta rất nhanh thu lại vẻ khiếp sợ trong mắt, sau đó rất rộng lượng vung tay lên.

"Đi theo bổn cung, bảo đảm bữa nào ngươi cũng được ăn thịt."

Ta sung sướng nhảy cẫng lên, thân mật ôm cánh tay của Quý phi.

Quý phi gạt xuống mấy lần, nhưng không gạt xuống được, dứt khoát mặc kệ ta.

Nơi ở của Quý phi lớn hơn ta rất nhiều, bày biện trang trí cũng nguy nga tráng lệ hơn.

Một lúc sau, mấy món ta nhắc đến đã được bày lên bàn.

Ta ăn mà đôi mắt sáng long lanh.

Quý phi nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.

Về phần Xuân Đào, cô ấy đã từ bỏ......

Đến lúc ta lấy thêm bát cơm thứ ba, Quý phi cẩn thận nói.

“Trong cung không cho ngươi ăn cơm à?"

Ta mím môi, nghĩ nghĩ một lát rồi gật đầu.

“Ăn không ngon.”

Quý phi nghe vậy ánh mắt nhìn ta càng thêm trìu mến.

“Đứa trẻ ngoan, ăn nhiều một chút, không đủ thì bảo bọn họ làm tiếp.”

Ta vui vẻ gật đầu, "Cám ơn Quý phi tỷ tỷ, tỷ thật tốt.”

Quý phi nghe thấy lời này, đôi mắt trong nháy mắt trở nên cô đơn, "Ngươi là người đầu tiên nói bổn cung tốt đấy."

Hai má ta phồng lên vì nhét đồ ăn, nhưng ánh mắt vẫn long lanh nhìn Quý phi, kiên định nói. “Quý phi tỷ tỷ tốt nhất trên trời đất này!"

Khóe môi đỏ tươi của Quý phi xuất hiện một nụ cười.

Nhưng rất nhanh không cười nổi nữa.

Bởi vì ba tháng sau đó, mỗi ngày ta đều đến đây.

Sáng sớm thức dậy đến ăn sáng.

Món bánh bao hấp bún cua do đầu bếp của quý phi làm tươi đến mức đầu lưỡi người ta cũng muốn rớt ra.

Ăn bữa sáng xong, ta bèn quấn lấy Quý phi cùng nhau chơi bài lá.

Ăn cơm trưa xong,Quý phi muốn chợp mắt một lát, ta lập tức kéo nàng ra khỏi giường, hào hứng lấy cờ vây ra.

Bởi vì ta thấy rằng, mỗi lần chơi cờ vây, trong phòng bếp đều sẽ chuẩn bị trà bánh.

Bánh hạnh nhân mới ra lò kết hợp với trà bơ đúng là tuyệt hảo.

Sau bữa tối, ta mới miễn cưỡng rời đi.

Mấy tháng trôi qua, ta béo lên, còn Quý phi thì gầy đi nhiều.

Cuối cùng nàng ta thật sự không thể chịu đựng nổi nữa, nghiến răng, đóng gói ta lại đưa tới chỗ Hoàng thượng.