Chương 3 - Không Phụ Minh Nguyệt Không Phụ Khanh
Chỉ còn một chút nữa thôi là tiền sảnh, nhưng ta lại bị một người ngáng đường.
Dao Cơ là tiểu thiếp thứ chín của Tiêu Ngọc Minh, tô son trang điểm lòe loẹt, nghe nói cũng xuất thân từ thanh lâu.
Trước đó là nàng là người được lòng Tiêu Ngọc Minh nhất, giờ đây đột nhiên thất sủng, bao nhiêu u uất trong lòng đều phát tiết lên người của ta.
“Ôi chao, từ khi nào việc bưng trà rót nước phải tới lượt muội muội làm thế? Đừng nói là nghe tin thám hoa lang đến liền phơi phới trong lòng, nôn nóng muốn xem dung mạo của người ta đó nha.”
Khóe môi ta cong lên một nụ cười hờ hững, không muốn để tâm đến Dao Cơ.
“Khanh Trần, hình như ngươi đã khác rồi.”
Ta tiếp tục đi về phía trước, trong đầu chỉ toàn là ý niệm báo thù.
Dao Cơ vẫn ngáng đường của ta, khiêu khích mở lời:
“Ngày thường đến cả cửa lớn không ra, cửa trong không bước tới, nghe tin Dung đại nhân đến liền lập tức cho nha hoàn ra để dò thám, nếu nói không có mèo mỡ gì trong này thì làm sao ta tin được.”
“Ngươi thích tin hay không thì tùy.”
Ta thấy rất phiền, liền cầm một tách trà hất thẳng lên mặt của ả ta.
Tách trà để bên ngoài cũng đã hơi nguội, không quá nóng lắm, ả ôm lấy mặt hét toáng lên, bất chợt ánh mắt của ả lóe sáng, dường như vừa nhìn thấy được cứu tinh, vội vàng chạy vòng qua sau lưng ta.
“Đại nhân, người phải làm chủ cho thiếp đó!”
Không biết từ khi nào, Tiêu Ngọc Minh đã bước ra từ tiền sảnh.
Còn có một bóng lưng mặc bộ quan phục màu chàm, bị cây Ngô Đồng che khuất nửa thân, sau khi rẽ sang tường hoa đã không thấy bóng dáng nữa.
Lòng ta liền trở nên nguội lạnh.
Vậy là Dung Ngạn vẫn sống sờ sờ bước ra ngoài rồi sao?
Ánh mắt của ta cứ đuổi theo bóng lưng của hắn, càng khiến cho Dao Cơ có đất để phát huy.
“Đại nhân, ánh mắt của Khanh Trần muội muội nhìn theo Dung đại nhân muốn si mê luôn rồi, thiếp nói muội ấy có tâm tư khác đâu có sai, trước đó trong Tẩm Phương Các muội ấy cũng không phải dạng thật thà gì!”
Ta vội vàng thu hồi lại tầm nhìn, Tiêu Ngọc Minh đang trầm tư nhìn ta.
Nhân lúc ta không phòng bị, Dao Cơ đột nhiên giật lấy tách trà kia, như hiến dâng bảo vật đưa tới trước mặt Tiêu Ngọc Minh:
"Đại nhân, đây là trà của Khanh Trần chuẩn bị cho người, muội ấy đã bỏ đồ vào tách trà, không tin người cho hạ nhân kiểm chứng sẽ biết ngay!"
Tiêu Ngọc Minh tiếp lấy tách trà, mỉm cười nắm lấy tay ta.
"Trà này là của ta sao?"
Y vạch từng ngón tay của ta ra, rồi đặt tách trà vào, trong đôi mắt phượng mang theo chút dịu dàng: "Nàng đút ta."
(Thủ phụ: tên gọi khác của tể tướng)
(Doanh kỹ: kỹ nữ trong doanh trại)
(Hoa tử: chiếc ủng hoặc giày trong cổ trang)
5.
Ta gắng gượng ý cười: “Đại nhân, trà này đã nguội rồi.”
“Ha, không dám rồi phải không?” Nụ cười nơi khóe môi của Dao Cơ đã không giấu được nữa, lá trà vương trên mặt rơi xuống từng phiến.
Tiêu Ngọc Minh chán ghét nhìn ả rồi quay sang ta hỏi: “Là nàng hất sao?”
“Thiếp... vừa nãy thiếp định dâng trà cho đại nhân, ai mà biết được đột nhiên Dao Cơ tỷ tỷ lại xuất hiện...”
Não của ta mau chóng chuyển biến, lòng bàn tay căng thẳng đến toát mồ hôi.
Thế mà đột nhiên y lại ngắt lời ta: “Là vì muốn thử trà cho ta nên mới hất lên người của ả, đúng không?”
“Hơ, vâng ạ.”
“Thế hất luôn tách này lên mặt ả đi.”
“Hả?” Ta ngơ ngác.
Dao Cơ cũng đơ luôn rồi.
Tiêu Ngọc Minh đây là muốn làm gì, giết gà dọa khỉ sao? Hay là còn giấu chiêu thức lớn hơn để đối phó với ta?
Bây giờ ta mới ý thức được bản thân đã sai lầm đến mức nào.
Tiêu Ngọc Minh là loại người gì cơ chứ, đôi tay nắm giữ quyền sinh sát, trong phủ lại có nhiều cơ thiếp đến vậy, y ghét nhất chính là những chuyện tranh giành ghen tuông giữa các cơ thiếp.
Lần này thủ đoạn giả vờ đáng thương của ta đã rơi vào mắt hắn, thật là ấu trĩ đến nỗi không muốn nhắc đến.
Đây căn bản chính là đâm đầu vào mũi đao mà.
Bất giác, bàn tay đang cầm tách trà bị một bàn tay lớn hơn ôm trọn lấy.
Y chỉ dẫn động tác cho ta, hất thẳng tách trà lên mặt của Dao Cơ.
Ả ta không dám tránh, cũng tránh không kịp, bây giờ mới ý thức được bản thân chọc giận Tiêu Ngọc Minh, trên trán đã chảy máu vì dập đầu xin tha:
“Đại nhân tha mạng, thiếp đã biết lỗi rồi, sau này thiếp sẽ không dám nữa!”
Tiếp theo chắc sẽ đến lượt ta rồi đúng không?
Đôi chân ta đã mềm nhũn, định quỳ xuống theo ả, nhưng phía sau eo lại bị y dùng sức giữ lại.
Tiêu Ngọc Minh vén lọn tóc ra sau tai và nói: “Bên ngoài gió lạnh, đây là cảm thấy không khỏe sao?”
Ta tùy tiện đáp một câu, não bộ đã không chịu sự khống chế nữa.
Giây tiếp theo, y liền ôm ta bế lên.
Ngay trước mặt bao nhiêu gia đinh, từ tiền sảnh bế thẳng đến Phù Cừ Các.