Chương 10 - Không Phụ Minh Nguyệt Không Phụ Khanh
Cái người thanh niên trạc tuổi y đã mạo danh thân phận ngẩng cao đầu cưỡi ngựa giữa hào quang.
Quần áo mới, ngựa trang nghiêm, người người tới chúc mừng.
Công thành doanh toại, vinh quang tổ tiên.
Đây là viễn cảnh hắn đã mong mỏi suốt bao năm, là tâm nguyện cả đời hắn.
Mười năm gian khổ đèn sách, một ngọn lửa hóa thành tro bụi.
Lan Nhi của y vẫn đang ở thôn Nam Bính ngóng trông sẽ không bao giờ gặp lại y nữa.
Người trước khi chết nếu chịu đả kích ủy khuất cực lớn oán khí mạnh mẽ không tiêu tan, mà người này lại có chấp niệm chưa hoàn thành thì sẽ hóa lệ quỷ, tìm người đã hại y để báo thù, như vậy mới có thể vào luân hồi.
Dung Ngạn giả tên là Cao Minh Viễn.
Nhưng kẻ đầu sỏ là Tiêu Ngọc Minh.
Vô số đêm linh hồn Dung Ngạn bay vào phòng của Tiêu Ngọc Minh.
Lúc Tiêu Ngọc Minh đi bộ thường hay vô tình vấp phải những thứ không nhìn thấy được.
Lúc Tiêu Ngọc Minh đang hưởng thụ hoan ái thì nến trong phòng lại đột nhiên tắt lịm, những cơn gió lạnh thổi vào trong rèm giường dọa y lạnh sống lưng.
Mực bên trong nghiên mực của Tiêu Ngọc Minh bỗng hóa thành máu.
Những chuyện kỳ lạ như vậy liên tiếp xảy ra.
Thời gian dài khiến tinh thần của y trở nên rất tệ, nằm bẹp trên giường bệnh, miệng lẩm nhẩm những lời vô nghĩa. Rất nhiều đại phu tới nhưng đều bất lực.
Đột nhiên có một hôm Tiêu Ngọc Minh tỉnh dậy, tâm tình tính cách cũng thay đổi, nhưng do quyền lực uy thế của y không ai dám nói gì.
Dung Ngạn đã theo Tiêu Ngọc Minh một thời gian, nhân lúc y đang bệnh mà mô phỏng hành vi lời nói của y, dần dần quen thuộc với các vị quan trong triều từ đó tìm hiểu sâu việc triều chính.
Sau này cũng thay thế Tiêu Ngọc Minh lên triều.
Hoàng đế đương thời mới chỉ có hai mươi ba tuổi, nhu nhược yếu đuối, tuân theo răm rắp lời của thủ phụ đại nhân.
Nhưng Dung Ngạn nhìn ra được sự yếu đuối của hoàng đế là một kế hoạch. Hoàng đế rất muốn làm gì đó, nhưng quyền lực trong triều lại rơi vào tay Tiêu Ngọc Minh nên trước mắt chỉ đành nhẫn nhục.
Hôm đó sau khi lên triều, Dung Ngạn muốn đi dạo thả lỏng, lúc đi qua Di Hồng Viện bỗng từ trong đó truyền ra bài hát quen thuộc.
“Xuân hải đường, hồng tụ hương, lương thần mỹ cảnh phú hoa chương; đêm thu sảng khoái, kiêm hà thương, chẩm cầm thính vũ vọng uyên ương. Ngẩng đầu nhìn thấy trăng trên trời, chẳng bằng khanh khanh tại tâm can…”
Đó là những lời y viết cho thê tử, Lan Nhi vẫn còn đang ở thôn Nam Bính, sao khúc hát này lại truyền được tới kinh thành?
Y phút chốc hiểu ra rồi, Tiêu Ngọc Minh đã sai người mạo danh hắn ắt sẽ không lưu lại mầm họa, Lan Nhi chắc chắn đã bị xuống tay tàn nhẫn.
Y đem nữ tử tên Khanh Trần này về.
Hôm đó, tay sai đắc lực nhất của Tiêu Ngọc Minh – Hình bộ thượng thư Chu Cố tới phủ thấp giọng nói:
“Đại nhân, thôn Nam Bính xảy ra hỏa hoạn, tất cả người trong thôn đều đã chết.”
“Những người quen biết Dung Ngạn đều đã được xử lý sạch sẽ, đại nhân có thể kê cao gối ngủ rồi.”
Chu Cố chỉ tập trung khoe công lao, không chú ý đến Tiêu Ngọc Minh mặt đã biến sắc, bàn tay nắm chặt nổi đầy gân xanh.
Tiêu Ngọc Minh sợ sẽ xảy ra “sự cố Đông Song” nên không nói nhiều lập tức diệt khẩu tất cả người của thôn Nam Bính.
Một người đắc đạo, gà chó đều diệt, trên đời này liệu có còn thiên lý công đạo?
Đúng lúc Khanh Trần mang điểm tâm tới, Tiêu Ngọc Minh nén lại cảm xúc cất lời: “Bổn quan cùng Chu đại nhân đang bàn chính sự, mỹ nhân hãy quay về nghỉ ngơi trước.”
Khanh Trần đi rồi Tiêu Ngọc Minh rút thanh thượng phương bảo kiếm trong phòng trực tiếp đâm vào ngực Chu Cố.
Đồng tử trong mắt Chu cố trợn trừng, Tiêu Ngọc Minh vẫn chưa xả hết hận tiếp tục đâm thêm mấy nhát nữa giống như phát điên vậy.
Chu Cố biến thành một đống máu thịt lẫn lộn, thi thể được lôi ra ngoài, trong phòng nồng nặc mùi máu tanh khiến người ta kinh tởm.
“Đại nhân, cái này… cái này nên xử lý thế nào?”
Tiêu Ngọc Minh tròng mắt đỏ ửng, thanh bảo kiếm trong tay rơi loảng xoảng xuống đất.
Hắn thở nặng nề nói: “Chu Cố có ham muốn với ái thiếp của bổn quan, dục vọng không thành bị bổn quan giết tại chỗ.”
“Chu đại nhân một lòng trung thành với người, nếu những người xung quanh biết chính tay người giết ông ta, liệu có hai lòng với người?”
Hắn cong môi: “Không cần giữ bí mật, cứ truyền ra ngoài cho bọn chúng biết rằng đi theo bổn quan chưa chắc đã có kết cục tốt.”
“….Vâng.”
14
Sau khi nghe nói, ta đã không thể bình tĩnh.
Ngày hôm đó ta được chứng kiến cảnh Chu Cố bị giết, quá sợ hãi trước sự tàn ác của Tiêu Ngọc Minh đến nỗi cả đêm ta không ngủ được.
Có những lúc như vậy, những gì nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật.
Tiêu Ngọc Minh không phải Tiêu Ngọc Minh, và những người bị chàng giết một cách tàn nhẫn đều xứng đáng với tội ác của họ, chết một vạn lần cũng không phải quá đáng.