Chương 1 - Không Ngờ Lên Chùa Lại Ăn No Như Vậy
“Thái tử ca ca, bánh hoa sen này ngọt quá, để muội ăn thay người nhé?”
Thái tử lãnh đạm “ừ” một tiếng.
“Thái tử ca ca, món rau ngũ bảo này muội thấy huynh không thích ăn, để muội xử lý giúp huynh nhé?”
Hắn cau mày, dứt khoát đẩy cả mâm sang cho tôi.
Cứ như vậy, theo chân Thái tử ở chùa Từ An ăn chay lạt qua ngày suốt một mùa hạ, tôi chẳng những không gầy đi, lại còn béo thêm ba cân.
Sắp đến lúc từ biệt, tôi lưu luyến nhìn Thái tử, rời xa người rồi, e rằng lại phải chịu đói.
Bỗng nghe hắn cau có quát lên:
“Ngẩn người làm gì? Trong cung món bản cung không thích còn nhiều hơn thế, còn không mau theo cho kịp!”
1
Ta là thứ nữ của phủ An Quốc Công.
Mỗi năm vào mùa hạ, Thái hậu đều lên chùa Từ An lễ Phật, và thường chọn một hai tiểu thư trong hàng hoàng thân quốc thích để theo hầu bên mình.
Ban đầu, mọi người tranh nhau đi, loại chuyện tốt như thế đương nhiên chẳng đến lượt ta – một thứ nữ không được sủng ái.
Nhưng dăm ba năm sau, các quý nữ đều không còn muốn đi nữa.
Chẳng vì gì khác, chỉ vì đồ chay ở chùa Từ An thật sự khó nuốt vô cùng.
Mỗi lần có tiểu thư theo Thái hậu trở về sau một mùa hè, ai nấy đều gầy rộc đi cả một vòng, trông chẳng khác gì que củi.
Các tiểu thư vốn được nuông chiều từ bé, làm sao chịu được khổ, người trong nhà yêu thương ái nữ cũng không nỡ để đi.
Nghe người từng đi kể lại, cuộc sống trong chùa cực kỳ nhàm chán, ngoài nghe tụng kinh thì chẳng có việc gì làm.
Thái hậu ngày ngày tụng kinh niệm Phật, cũng chẳng cần các nàng ở bên hầu hạ, thỉnh thoảng mới gọi tới một lần, suốt cả mùa hạ trôi qua cũng chẳng thân thiết hơn được bao nhiêu.
Ngay cả những kẻ mong được dựa dẫm Thái hậu cũng dần dần hết hy vọng.
Chính trong tình cảnh ấy, ta chủ động xin đi theo hầu Phượng giá.
Thái hậu nhìn ta tròn trịa mũm mĩm, hiếm khi lộ ra vài phần nghi hoặc:
“Ngươi là tự nguyện đi? Đồ chay ở đó đạm bạc lắm, không bằng ở nhà ngươi đâu.”
Ta kiên quyết gật đầu.
Mẫu thân gần đây vì phụ thân bảo ta quá béo, không lanh lợi bằng đích tỷ xuất nên tức giận, lập tức nghiêm khắc kiểm soát khẩu phần của ta.
Mỗi ngày chỉ cho ăn một bữa, mà bữa duy nhất ấy cũng chỉ có ít canh rau cải trắng nhạt như nước lã.
Ta thật sự đói đến mức chỉ biết uống nước cầm hơi.
Mà khổ nỗi, ta uống nước thôi cũng lên cân.
Thế là bà ấy càng thêm nghiêm, đến nước cũng không cho ta uống nhiều.
Cứ tiếp tục thế này, ta e là sẽ đói đến ngất mất.
Dù đồ chay có khó ăn đến đâu, Thái hậu cũng đâu đến nỗi để ta chết đói.
Thái hậu tuy nghi ngờ đứa bé nhìn đã biết ăn khỏe như ta liệu có chịu nổi những tháng ngày chay tịnh nơi chùa chiền,
nhưng vì chẳng có ai khác tình nguyện, cuối cùng vẫn định ta theo hầu.
2
Ta đếm từng ngày mong chờ, rốt cuộc cũng tới ngày Thái hậu khởi giá đến chùa Từ An.
Vừa ngồi lên xe ngựa do nhà chuẩn bị, hai bên đã có nha hoàn do mẫu thân sai đến giám sát.
Nhiệm vụ lớn nhất của bọn họ chính là không để ta ăn vụng.
Liếc mắt nhìn hai nha hoàn, ta biết ngay trên xe tuyệt đối không có đồ ăn.
Ta đành nhắm mắt lại, gắng sức làm ngơ cơn đói như lửa đốt trong bụng, nhẫn nại thêm vài canh giờ nữa, tới chùa rồi, trước mặt Thái hậu, chắc họ không dám ngăn cản ta ăn gì đâu.
Đói quá… đói quá…
Ráng nhịn… cố mà nhịn…
Đúng lúc ta đang giằng co kịch liệt với cái bụng rỗng, xe ngựa bỗng dừng lại. Rất nhanh, một tiểu thái giám chạy tới truyền lời:
“Cô nương họ Lục, Thái hậu nương nương mời người đến Phượng liễn.”
Ta lập tức mở choàng mắt, chẳng đợi hai nha hoàn phản ứng, đã nhanh như chớp nhảy khỏi xe ngựa:
“Công công, mau dẫn ta đi thôi!”
Phượng liễn của Thái hậu, khỏi nói cũng biết, nhất định có đồ ăn ngon!
Ta còn xoay người dặn dò hai nha hoàn:
“Các ngươi khỏi cần theo, cứ ngồi yên ở đây đi. Phía trước chắc chẳng còn chỗ đâu, miễn cho các ngươi phải đi bộ theo cạnh Phượng liễn.”
Tiểu thái giám cũng lập tức cười phụ họa:
“Cô nương tuổi nhỏ mà đã biết thông cảm, Thái hậu nương nương cũng nói như vậy đấy. Hai vị tỷ tỷ cứ yên tâm, phía trước người hầu không thiếu.”
Thái hậu đã lên tiếng, hai nha hoàn giám sát ta cũng chỉ đành ngậm miệng lui xuống.
3
Ta theo sau tiểu thái giám bước lên Phượng liễn của Thái hậu, vừa thấy được người, ta còn mừng rỡ hơn cả lúc gặp tổ mẫu ruột thịt, hai mắt sáng như sao, lớn tiếng gọi một câu:
“Thái hậu nương nương!”
Thái hậu bị tiếng gọi nhiệt tình của ta làm cho sững người, sau đó lại bật cười:
“Những tiểu cô nương khác đều sợ ai gia, chỉ có ngươi gan to như vậy. Mau lại đây, ngồi bên ai gia, cùng tằng tôn của ta làm bạn.”
Lúc này ta mới chú ý thấy bên cạnh bà còn có một thiếu niên gầy gò đang ngồi, cung nữ bên cạnh nhắc khẽ:
“Còn không mau bái kiến Thái tử điện hạ?”
Thì ra Thái tử điện hạ cũng ở đây.
Trong đầu ta nhanh chóng lướt qua những nghi thức đã học trong cung, vốn có thể hành lễ cho chỉnh tề, nhưng ta đói quá, sức lực chẳng còn, đầu gối vừa khuỵu xuống đã ngã nhào ra đất.
Thái tử lãnh đạm nói: “…Không cần hành đại lễ như vậy.”
Ta: “…”
Ta cũng chẳng lấy làm xấu hổ, tự mình đứng dậy, phủi phủi lớp bụi… vốn không tồn tại trên người.
Phượng liễn của Thái hậu trải thảm lông mềm mịn, ngã xuống cũng chẳng đau, lại chẳng bẩn.
Điều quan trọng nhất là, ta chỉ muốn mau mau ngồi xuống, để cung nữ dâng trà bánh chiêu đãi.
Nghĩ vậy, ta lon ton chạy tới bên Thái hậu ngồi xuống, quả nhiên các cung nữ liền mang tới đủ loại điểm tâm thơm phức cùng trà nóng ngào ngạt.
Ta định bụng trước tiên phải nói đôi câu lấy lòng Thái hậu để không bị coi là chỉ biết ăn, nhưng tay lại không nghe lời, đã tiện tay cầm ngay một khối bánh phù dung bỏ vào miệng.
Cắn được nửa miếng, lý trí mới nhắc ta không thể chỉ mải ăn trước mặt Thái hậu, ta liền vừa nhai nhồm nhoàm vừa ngẩng đầu cười lấy lòng bà.
Thái hậu lại ngẩn ra lần nữa, rồi hỏi: “Đứa nhỏ này, sao đói đến thế? Có phải dậy trễ, chưa ăn sáng không?”
Ta lập tức lắc đầu nguầy nguậy.
Chỉ trong lúc nói một câu, miếng bánh phù dung đã trôi xuống bụng, ta uống thêm hai ngụm trà, bụng dễ chịu hơn nhiều, liền bắt đầu ríu rít trò chuyện với Thái hậu:
“Có ăn ạ, sáng nay dậy sớm ăn nửa bát cải trắng luộc nước… nhưng không hiểu sao càng ăn càng đói.”
Vừa nói, ta vừa tiện tay cầm lấy một miếng bánh hồ đào, cắn một phát hết nửa miếng, rồi lại kể chuyện cha và mẫu thân ghét ta béo, chẳng ưa nổi ta.
“Mẫu thân ngươi cũng thật là nóng vội, sao có thể để ngươi nhịn đói thế này? Ta nhớ ngươi mới bảy tuổi? Đang là lúc cần ăn để lớn!”
Ta ra sức gật đầu đồng tình.
Chỉ trong lúc Thái hậu nói một câu, nửa miếng bánh còn lại cũng đã trôi vào bụng.
Ta vừa định uống thêm ngụm trà, thì nghe bên kia có người khẽ bật cười, sau đó nhanh chóng im bặt, còn giả vờ ho nhẹ một tiếng.
Ta ngẩng đầu nhìn, quả nhiên thấy Thái tử lấy tay che miệng, khóe môi như đang nhếch lên.
Không cần nghĩ cũng biết, hắn đang cười nhạo ta.
Ta ăn khỏe lại béo, ở nhà đã chẳng ít lần bị các ca ca tỷ tỷ chê cười, nên cũng chẳng thèm chấp.
4
Dù sao Hoàng tổ mẫu của hắn đã cho ta nhiều đồ ngon thế kia, hắn có cười một tiếng thì có sao đâu.
Chỉ là vì tiếng cười ấy mà Thái hậu cũng nhìn sang, cảm khái nói:
“Biết ăn là tốt! Giá mà A Hành cũng biết ăn uống như con bé này, ai gia cũng đỡ phải lo lắng.”
Nói xong lại quay sang phân phó cung nữ:
“Ta nhớ lần trước các ngươi có làm ít thịt khô, có mang theo không? Giờ còn chưa tới chùa, để bọn trẻ ăn chút cũng được.”
“Lo sợ Điện hạ đói dọc đường, bọn nô tỳ đều mang theo rồi ạ.”
Các cung nữ rất nhanh đã mang ra một gói thịt khô lớn, bày ra đĩa lưu ly, mỗi người trước mặt một đĩa.
Ta vốn đã chuẩn bị tinh thần ăn chay, ai ngờ còn có thể ăn thịt, mắt ta sáng rực, nước miếng cũng suýt chảy ra ngoài.
Thái hậu bật cười:
“Xem phủ An Quốc Công đã để đứa nhỏ này đói đến thế nào, mau ăn đi, còn nhiều mà.”
May thay giờ bụng ta cũng có chút lót dạ, liền tươi cười cảm tạ Thái hậu, rồi mới cẩn thận nhón một miếng thịt khô cho vào miệng nhai từ từ.
Thịt khô khá dai, ta cứ thế nhai rì rầm hết miếng này đến miếng khác suốt cả chặng đường, vị mặn mà thơm ngon khiến ta híp cả mắt lại tận hưởng. Khát thì uống vài ngụm trà ngọt mà Thái hậu đặc biệt sai người pha cho ta.
Ăn no uống đủ, thân thể có sức, ta chợt nhớ ra bản thân không phải tới đây để ăn chực, mà là để… bồi giá!
Bồi giá chính là làm Thái hậu vui vẻ, thế là ta liến thoắng kể chuyện cười suốt cả đường đi, khiến Thái hậu nương nương cười không biết bao nhiêu lần.
Đến lúc gần tới chùa Từ An, ánh mắt Thái hậu nhìn ta đã ôn hòa đi rất nhiều, còn xoa đầu ta nói:
“Tới chùa rồi thì không được ăn thịt nữa đâu, có nhịn được không?”
Ta chỉ quan tâm: “Đồ chay có đủ ăn không ạ?”
“Đương nhiên rồi, đây đâu phải phủ An Quốc Công của các ngươi.”
Ta thở phào: “Vậy là tốt rồi, chỉ cần ăn no thì ăn gì cũng được!”
Thái hậu nghe vậy chỉ cười không đáp.
Đủ ăn thì đúng là đủ ăn, nhưng có ăn vào được hay không… lại là chuyện khác.
Mấy tiểu thư từng theo Thái hậu tới lễ Phật trước đây, chẳng có ai nuốt nổi đồ chay cả.
5
Dùng xong bữa trưa, Thái hậu nói muốn vào đại điện lễ Phật, liền để ta và Thái tử tự do đi dạo.
Thái tử đi trước, sải bước rời khỏi trai đường, ta thì thong thả theo sau, lần này là do… ăn no quá, không đi nổi nhanh.
Ta ôm cái bụng tròn vo bước ra ngoài, vừa ra khỏi trai đường đã thở hắt một hơi, thì bỗng nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nói chuyện:
“Thưa nương nương, sao người không để Lục cô nương khuyên điện hạ ăn nhiều một chút? Nô tỳ thấy nàng ăn uống ngon lành lắm.”
“Ah Hành tính khí thế nào, nào phải người ngoài khuyên nổi… Ai gia cũng đành chịu thôi…”
Ta không dám nghe thêm, vội vàng rời đi.
Chẳng trách Thái tử lại gầy như thế, thì ra là không thích ăn cơm.
Cơm canh ngon như vậy, sao lại có người không thích ăn chứ…