Chương 47 - Không Làm Quả Hồng Mềm

[FULL] Ai Cũng Đừng Hòng Ngược Nữ Chính Ta Đây!!

Tác giả: A Uông Quân

Edit: Hồng Tụ Thiêm Hương

︵‿︵‿୨♡୧‿︵‿︵

Khi Thượng thần rút tiên cốt của ta, máu ta bắn đầy lên người hắn ta.

Ta giả vờ hôn mê bất tỉnh.

Nhân lúc hắn ta không để ý, ta giơ tay chém một nhát, chặt đứt đầu chó của hắn ta.

Hừ!

Chỉ cần ta đủ tàn nhẫn, đủ vô tình, thì ai cũng đừng hòng ngược ta!

1

Ta là nữ chính trong truyện ngược.

Khi có lại ý thức, ta đã bị rút mất tiên cốt cuối cùng.

Tội danh là vì ghen tuông mà mưu hại bạch nguyệt quang của chúng thần tiên giới, Thượng thần Linh Tê.

Người phụ trách hành hình chính là sư phụ ta, Thượng thần Mặc Huyền.

Lúc này, ta toàn thân đẫm máu, nằm gục trên đất, như một bãi bùn nhão.

Các tiên quân cao cao tại thượng bàn tán xôn xao, mặt mày chán ghét.

"Một hoa yêu ti tiện, chỉ có vài phần giống Thượng thần Linh Tê, mà dám nảy sinh ý nghĩ không nên có, muốn thay thế Thượng thần, đúng là không biết trời cao đất dày!"

"Hừ, yêu nữ rắn rết như vậy mà vẫn ở lại tiên giới, đúng là nỗi ô nhục của tiên giới!"

"Nên đày nó xuống súc sinh đạo, vĩnh viễn không được siêu thoát."

Tiếng chửi rủa liên tục lọt vào tai ta, chỉ thấy vô cùng mỉa mai.

Đúng vậy, ta và Linh Tê trông giống hệt nhau.

Nhưng nàng ta là thần tộc trời sinh, huyết thống cao quý, nhìn chúng sinh bằng nửa con mắt.

Còn ta, chỉ là yêu quái tu luyện thành tiểu tiên hạ đẳng.

Ta tự biết chúng ta có khác nhau như trời với đất, sao có thể nảy sinh ý định thay thế nàng ta?

Nhưng mọi người ở tiên giới lại cố tình giả ngu, khi Linh Tê hạ phàm, họ một mực coi ta là thế thân của nàng ta.

Trong mắt các tiên quân, ta vì ghen tuông mà đẩy Linh Tê xuống Tru Tiên Đài, làm tổn thương linh căn của nàng ta.

Hành động như vậy quả thực là tội ác tày trời, không thể tha thứ, không thể dung thứ.

Hay lắm.

Phán đoán như vậy quả thực phù hợp với cái thiết lập não trong lúc dậy thì không được phát triển đầy đủ.

Nhưng ta chỉ là một tiểu tiên hạ đẳng, chỉ vì ghen tuông mà đi thí thần, điều này nghe có hợp lý không?

Họ lười suy nghĩ, có lẽ cũng không hiểu được.

Ừm, câu hỏi này vượt quá khả năng của họ.

Với cái đầu óc đó của họ, chắc chỉ có thể chăn được một con cừu.

Nhiều hơn thì sợ đếm không xuể.

Ta khạc một bãi nước bọt, hận không nguôi:

"Một lũ ngu ngốc, móc hết óc ra cũng không bằng một cục ráy tai, đúng là ngu như heo!"

Các tiên quân lập tức kích động, nhảy dựng lên, hận không thể xé xác ta ngay lập tức.

Nhưng vì nể mặt Mặc Huyền, họ không dám hành động gì thêm.

Ánh mắt Mặc Huyền thâm trầm, nhìn ta bằng ánh mắt lạnh lùng.

"Vân Lê, đến nước này rồi, ngươi vẫn còn u mê bất hối sao?"

Hối hận!

Tất nhiên là hối hận!!

Hối hận vì không một kiếm đâm chết ngươi!!!

Ta nhếch mép cười lạnh, định lên tiếng thì Linh Tê yếu ớt kéo tay áo Mặc Huyền.

"Mặc Huyền, yêu quái tu luyện thành tiên, vô cùng khó khăn."

Nàng ta liếc nhìn ta, ánh mắt buồn bã và nhân từ, không quên nhắc đến thân phận yêu quái của ta.

"Có lẽ Vân Lê chỉ nhất thời bị lửa ghen tuông làm mờ mắt. Bây giờ nàng đã bị rút tiên cốt, trở thành phế nhân, hãy tha cho nàng ta một con đường sống."

Nàng ta nói từng câu từng chữ, như thể yếu ớt bất lực, thật khiến người ta thương hại.

Nhưng ta biết, nàng ta đang giả vờ.

Nàng ta tự nhảy xuống Tru Tiên Đài.

Linh căn cũng do chính nàng ta tự làm tổn thương.

Nàng ta ghen tị vì mấy chục năm nay ta đã chiếm vị trí của nàng ta nên mới tự biên tự diễn vở kịch này.

Đáng tiếc, không ai tin ta.

Bởi vì, ta là nữ chính trong truyện ngược.

Chỉ cần có thể ngược ta, cốt truyện hoàn toàn có thể không cần đến giới hạn và logic.

Nhịn cơn giận trong lòng, ta lạnh lùng trừng mắt nhìn khuôn mặt yếu ớt của Linh Tê.

"Linh Tê, ngươi vẫn nên im miệng đi, mở miệng thở câu nào thối câu đấy, chỉ tổ khiến người khác ngạt thở!"

"Hôm đó, khi ngươi niết bàn, đáng nhẽ ta nên đun một nồi nước, tạt thẳng vào người ngươi, nhổ sạch lông của ngươi."

"Phượng hoàng không lông, còn không bằng một con gà rừng!"

Ta nằm vật ra đất, cười sằng sặc.

Cười động phải vết thương, càng ngày càng có nhiều máu chảy ra.

"Ngươi quá càn rỡ rồi!"

Mặc Huyền quát lớn một tiếng.

“Rầm” một tiếng thật lớn, kim quang bắn ra từ đầu ngón tay hắn, đột ngột nện vào người ta.

Cả người ta bay ra xa mấy mét, rơi xuống bên cạnh Tru Tiên Đài.

Nôn ra mấy ngụm máu, ta ngã gục xuống đất.

Thấy ta nằm im một lúc lâu, cuối cùng Mặc Huyền cũng tiến lại gần vài bước.

Hai ngón tay thon dài đặt lên cổ tay ta.