Chương 6 - Không Còn Muốn Làm Nữ Chính
Anh đã nói với cô: “Đừng buồn, sau này anh sẽ đầu tư riêng cho em một bộ phim lớn, bảo đảm phù hợp với em nhất.”
Cô chỉ mỉm cười lắc đầu.
Sau đó, bộ phim ấy được ra mắt và trở thành một cú hit lớn. Nữ chính giành giải Nữ diễn viên xuất sắc nhất năm đó.
Diệp Hàm Tinh không nói gì cả.
Anh đã nghĩ rằng cô không quan tâm.
Anh xua tay, bảo người giúp việc rời đi.
Tạ Gia Nam chống hai tay lên gối, chậm rãi ngồi xuống tấm thảm.
Màn hình trước mặt tự động tiếp tục phát.
Anh không biết bộ phim đang kể gì, chỉ cảm thấy một luồng lạnh lẽo lướt qua mặt.
Đưa tay lau đi, anh nhận ra trên gương mặt mình đầy nước mắt.
Trong ánh sáng lập lòe của màn hình, một câu hỏi bất chợt hiện lên trong tâm trí anh.
Ngồi đây một mình, lặp đi lặp lại những ký ức, tự giày vò bản thân bằng cơ hội đã mất, là cảm giác thế nào?
Giữ ngọn đèn sáng suốt đêm, chờ đợi một người không biết khi nào sẽ trở về, là cảm giác thế nào?
Anh còn muốn hỏi cô.
Cưới anh, cô có hối hận không?
Những suy nghĩ này như một cây dây leo quấn chặt lấy anh, bóp nghẹt đến mức anh không thể thở.
Anh vội vã rút điện thoại ra.
Dù biết là vô ích, anh vẫn thử gọi lại số điện thoại quen thuộc, vốn chẳng ai nhấc máy.
Bất ngờ thay, sau tiếng “tút”, cuộc gọi được kết nối.
“Hàm Tinh!”
Giọng anh khàn đặc, gần như hét lên.
“Anh đang tìm Hàm Tinh sao?”
Đầu dây bên kia là một giọng nam ấm áp và rõ ràng.
“Cô ấy hiện tại không tiện nghe máy, anh gọi lại sau đi.”
Như một cú đánh trời giáng, Tạ Gia Nam nghẹn lời, hồi lâu vẫn không thốt nên tiếng.
15
Tôi nhận lấy điện thoại từ tay Hạ Thời Việt.
Anh có chút áy náy:
“Xin lỗi. Điện thoại của em cứ reo mãi, anh sợ lỡ mất thông tin quan trọng nào.”
Tối hôm buổi thử vai kết thúc, tôi nhận được một cuộc gọi.
Kết quả tốt hơn mong đợi, La Lãng đã đích thân chỉ định tôi đóng vai nữ số ba.
Hai tuần sau, tôi cùng đoàn phim di chuyển đến Tây Bắc, bắt đầu giai đoạn đọc kịch bản tập thể.
Người có nhiều cảnh đối diễn với tôi nhất chính là Hạ Thời Việt.
Đoàn phim của La Lãng có một bầu không khí rất nghiêm túc.
Càng gần ngày khởi quay, ai nấy đều căng thẳng.
Có người rủ cả nhóm đi ăn lẩu để thư giãn.
Bối cảnh phim được chọn ở một thị trấn nhỏ hẻo lánh, chẳng có nhiều chỗ giải trí.
Cuối cùng, cả đoàn chọn một quán lẩu.
Đang ăn dở, phục vụ đến thêm nước lẩu.
Hạ Thời Việt bất ngờ nhích người, khiến nhân viên phải né, tay lúng túng làm đổ một chai rượu vang trên bàn.
Rượu đỏ đổ hết lên người tôi.
“Điện thoại…”
Hạ Thời Việt chỉ vào chiếc điện thoại trong tay tôi, vẫn đang đổ chuông không ngừng.
“Chỉ là cuộc gọi quấy rối thôi.”
Tôi thản nhiên tắt tiếng chuông, giữ vẻ mặt bình tĩnh.
Nếu không phải Tần Kỳ nói rằng tối nay Tạ Gia Nam đã gọi cho tôi, tôi cũng chẳng định gỡ anh ra khỏi danh sách chặn.
Hạ Thời Việt không nói thêm gì.
Anh cởi chiếc áo khoác đang mặc trên người, khoác lên vai tôi.
“Quần áo em ướt hết rồi, ban đêm lạnh lắm, khoác vào kẻo cảm.”
“Phim sắp bấm máy rồi, nếu em đổ bệnh lúc này, La Lãng có thể sẽ mắng em đến phát khóc đấy.”
Giọng anh nhàn nhạt, chặn lại ý định trả áo của tôi.
Tôi nghĩ một lúc, rồi không từ chối nữa.
16
Sáng hôm sau, nhìn vào điện thoại, tôi biết mình đã sai.
Ai mà ngờ được, ở một nơi hẻo lánh như vậy, vẫn có paparazzi rình rập?
Khoảnh khắc Hạ Thời Việt khoác áo cho tôi, lại đúng lúc bị chụp lại.
Sau một đêm lan truyền, tên của chúng tôi leo lên top đầu tìm kiếm.
Khi gặp lại Hạ Thời Việt, tôi có chút ngượng ngùng.
“Không phải chuyện lớn, đừng để tâm.”
Anh giữ thái độ bình thản, còn quay lại an ủi tôi.
Trước lúc quay, video đã bị xóa sạch khỏi mạng, từ khóa tìm kiếm cũng biến mất.
Tôi đoán đây hẳn là nhờ vào đội ngũ của anh xử lý.
Không để chuyện này làm phân tâm, tôi tập trung vào cảnh quay sắp tới.
Đây là một trong những cảnh quan trọng của nhân vật tôi đảm nhận.
Nhân vật bị mắc kẹt trong một cuộc hôn nhân độc hại, lâu ngày bị đè nén và cuối cùng sụp đổ, quyết định tìm đến cái chết.
Cô bước từng bước xuống dòng sông, để mặc bản thân bị dòng nước nhấn chìm.
Phải nói rằng, khi cầm kịch bản và đọc đến phân đoạn này, tôi đã cảm thấy ớn lạnh.
Như thể tôi nhìn thấy chính mình trong nhân vật đó.
Có lẽ La Lãng cũng nhận ra điều này nên đã quyết định giao vai diễn cho tôi.
Máy quay được chuẩn bị từ sớm.
La Lãng không vội vàng yêu cầu bắt đầu, mà để các diễn viên tự thả mình vào cảm xúc của nhân vật.
Đã vào đầu đông, nhiệt độ buổi sáng hạ thấp, hơi thở hóa thành khói lạnh.
Tôi mặc một chiếc áo mỏng dài tay, cái lạnh nhanh chóng rút sạch hơi ấm trên da.
Cái lạnh ngấm vào tận xương, khiến đầu óc cũng trở nên mơ hồ.
Nhìn dòng sông đục ngầu trước mặt, khuôn mặt của Tạ Gia Nam bất ngờ lướt qua trong đầu tôi.
Như một công tắc bị kích hoạt, những ký ức ùa về: những niềm vui, những bất ngờ, những nỗi buồn, những đau khổ…
Cuối cùng, tất cả chỉ còn là hư không.
Tôi cảm thấy trái tim mình như bị tuyết trắng phủ đầy, hoang vu, lạnh lẽo, không còn gì sót lại.
Tôi nhấc chân, bước đi, chắc chắn nhưng gấp gáp, tiến về phía mặt sông.
Nước lạnh buốt ngập đến mắt cá chân.
Tôi không hề do dự, không ngập ngừng dù chỉ một giây.
Mang theo một nụ cười giải thoát và mãn nguyện, tôi từng bước chìm sâu vào dòng nước.
Cho đến khi mặt nước trở lại phẳng lặng, không gợn sóng.
17
Sự yên tĩnh đột ngột bị phá vỡ.
Dường như có ai đó lao xuống dòng sông, nhanh chóng bơi về phía tôi, khiến nước xung quanh càng thêm xáo động.
Tôi nhíu mày. La Lãng vẫn chưa hô “cắt”, hơn nữa, kịch bản cũng không hề có đoạn này.
Không kịp nghĩ nhiều.
Một bàn tay mạnh mẽ nắm chặt lấy cánh tay tôi, kéo tôi từ dưới nước lên.
“Diệp Hàm Tinh! Em phát điên gì vậy?”
Tiếng trách móc vang lên làm tôi sững người.
Người trước mặt tôi, không ai khác, chính là Tạ Gia Nam – người tôi đã lâu không gặp.
Đôi mắt anh đỏ ngầu, gương mặt gầy guộc với hai bên má hõm sâu, cằm lởm chởm những sợi râu mọc vội.
Bộ vest ướt sũng dính chặt vào người anh, lồng ngực phập phồng dữ dội.
Gió lạnh thổi qua, cả hai chúng tôi đều run rẩy.
“Anh đến đây làm gì?”
Tạ Gia Nam tức giận hơn tôi:
“Nếu anh không đến, em định nhấn chìm bản thân trong dòng nước này à?”
“Đây là đang quay phim.” Tôi giải thích, “Hơn nữa, đoàn phim đã chuẩn bị sẵn đầy đủ các biện pháp an toàn.”
“Anh chỉ thấy em một mình bước về phía dòng sông, không ai để ý. Nếu có chuyện xảy ra, những biện pháp an toàn của các người liệu có cứu kịp không?”
Tạ Gia Nam kéo tôi: “Theo anh về nhà, ngay bây giờ.”
“Buông tôi ra!”
Tôi giằng mạnh khỏi tay anh:
“Tạ Gia Nam, tôi mới là người nên hỏi anh, anh điên cái gì vậy? Anh làm loạn đủ chưa?”
Rõ ràng tôi không dùng nhiều sức, vậy mà Tạ Gia Nam vẫn bị tôi hất ra.
Anh loạng choạng, rồi “ùm” một tiếng, ngã nhào xuống sông.
18
“Tỉnh rồi.”
Tôi lạnh nhạt cất giọng, chẳng buồn giữ thái độ dễ chịu.
Trên giường bệnh, Tạ Gia Nam yếu ớt mở mắt, đưa ánh nhìn khắp căn phòng.
Ánh mắt dừng lại trên người tôi, đôi môi anh khẽ nhếch:
“Hàm Tinh, em ở đây.”
Tôi chỉ cảm thấy ớn lạnh.
“Bác sĩ nói anh không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là thiếu ngủ, cộng thêm bị kích lạnh, nên bị sốt cao. Truyền xong nước là có thể xuất viện.”
Nếu không phải trên đường đến bệnh viện, anh nhất quyết bám lấy tay tôi không buông, và La Lãng lại vỗ vai bảo tôi giải quyết xong “việc nhà” trước, tôi đã không ở lại đây thêm một giây nào.
Tạ Gia Nam khẽ “ừ” một tiếng từ trong mũi.
“Anh xem video, biết em ở đây, nên đã vội đến ngay trong đêm.”
Tôi đã đoán ra từ trước!
Sớm biết vậy, tôi đã không nhận cái áo khoác của Hạ Thời Việt.
“Không nói một lời, em biến mất suốt hai tháng. Hàm Tinh, em thật sự rất tàn nhẫn.”
Tôi hít sâu một hơi, cố gắng đè nén cảm xúc đang dâng trào.
Nhưng vô ích.
Tạ Gia Nam luôn biết cách chỉ cần một câu nói là có thể đâm trúng trái tim tôi.
Tôi cố giữ giọng bình tĩnh:
“Em chỉ học theo anh một chút thôi. Nhưng so với anh, em vẫn kém xa.”
Khuôn mặt Tạ Gia Nam lập tức tái nhợt, không còn chút máu.
“Hàm Tinh, anh không có ý đó.”
Anh ngồi bật dậy, vội vàng nói:
“Xin lỗi. Lúc trước anh không nên không nói một lời mà bỏ ra nước ngoài. Anh chỉ là…”
“Anh không cần nói nữa.”
Tôi ngắt lời anh:
“Ngoài chuyện ly hôn, em không muốn nói thêm bất cứ điều gì với anh nữa.”
“Nhất định phải như vậy sao?”
Tạ Gia Nam cười chua chát.
“Anh biết mình sai rồi. Hàm Tinh, anh đến đây là để xin lỗi em. Anh đúng là đồ khốn, anh hồ đồ. Xin em hãy cho anh thêm một cơ hội. Em yêu anh đến vậy, sao có thể nhẫn tâm bỏ anh được?”
“Nhất định phải như vậy.”
Thật nực cười.
Đến lúc này, Tạ Gia Nam vẫn nghĩ rằng tôi yêu anh.
Anh từng dựa vào tình yêu của tôi để phung phí, tùy ý hành xử.
Có lẽ anh chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày tình yêu của tôi không còn dành cho anh nữa.
“Ngoài chuyện ly hôn, anh có thể cho em tất cả.
“Hàm Tinh, chẳng phải em luôn muốn đi ngắm cực quang sao? Chúng ta có thể đi cùng nhau.
“Em không thích bố mẹ anh, vậy thì không cần qua lại nữa.
“Em không muốn nhìn thấy Du Kiến Nguyệt, anh sẽ chấm dứt hợp tác với nhà họ Du.
“Em muốn đóng phim, anh sẽ thành lập một công ty sản xuất phim, chỉ để làm phim cho em, được không?”
Anh đưa tay ra, định nắm lấy tôi.
Kim truyền trên mu bàn tay anh vì động tác mạnh mà vặn lệch, vùng da quanh đó sưng phồng rõ rệt, máu đỏ rỉ ra theo ống kim.
“Đừng cử động.” Tôi không nhịn được, khẽ quát lên.
Nhưng Tạ Gia Nam đột ngột siết chặt cổ tay tôi, như một chiếc vòng sắt nung đỏ, bóp chặt lấy tôi.
“Ngoài chuyện ly hôn, anh không muốn gì khác.”
Cúi đầu, tôi nhìn cổ tay mình và nói:
“Tạ Gia Nam, những thứ anh cho, tôi không cần.”
“Tôi có thể tự mình đi ngắm cực quang, tôi không cần sự chấp thuận của bố mẹ anh, không cần anh vì tôi mà vạch rõ ranh giới với bất kỳ ai, cũng không cần anh hủy hoại sự nghiệp của mình.
“Không cần sự ban ơn của anh, tôi vẫn có thể đóng phim.”
“Anh không hiểu sao? Những gì anh có thể cho tôi, tôi đã không cần nữa.”
Tôi bắt đầu gỡ từng ngón tay của anh ra.
Nhận ra ý định của tôi, anh càng siết chặt tay hơn.
Tôi mím môi, dùng thêm sức, từng ngón, từng ngón, tôi gỡ bàn tay đang gần như khắc sâu vào da thịt mình ra.
Dù sao Tạ Gia Nam cũng đang bệnh, tôi không mất nhiều sức để thoát khỏi tay anh.
“Nói đến đóng phim, nhờ phước của anh, cảnh quay nhảy sông hôm trước phải quay lại.”
“Tạ Gia Nam, coi như tôi cầu xin anh, vì chút tình nghĩa còn lại giữa chúng ta, đừng tiếp tục phát điên nữa.”