Chương 2 - Không Còn Đôi Chân Vẫn Còn Tự Trọng
05
Mùi hôi nồng nặc lan khắp căn biệt thự sang trọng, sạch sẽ.
Tôi chết lặng tại chỗ, tay chỉ còn biết siết chặt tay vịn xe lăn.
Cảm giác tuyệt vọng vì không thể kiểm soát nổi cơ thể mình giống như bầy đỉa đói hút máu, cuốn lấy tôi từ trong ra ngoài.
Chu Phi Phi bịt mũi, làm ra vẻ buồn nôn hai lần một cách đầy kịch tính.
“Trời ơi, Quân Nhã! Cậu bị làm sao thế này?”
“Chẳng phải chỉ mới sinh con thôi sao? Sao cậu lại nhếch nhác đến mức này được?”
“Người ta thường nói, sinh con là lần thứ hai người phụ nữ được sống lại.”
“Sinh càng nhiều thì càng khỏe mạnh, càng xinh đẹp.
Cậu thì ngược lại, thành ra thế này là sao?”
Nói đến đây, cô ta đột nhiên ra vẻ sững sờ, đưa tay che miệng:
“Chẳng lẽ… chẳng lẽ là do mới sinh xong mà cậu đã…
quan hệ với quá nhiều đàn ông, nên bên dưới bị quá sức chịu đựng sao?”
“Ôi trời, nếu là vậy thì nguy to rồi đấy! Hiển Dương, anh mau đưa Quân Nhã đến bệnh viện đi!
Loại bệnh này chắc chắn sẽ để lại di chứng đấy!”
“Con gái thì còn nhỏ thế này… nếu sau này biết mẹ mình mắc bệnh dơ bẩn, thì sẽ thấy kinh tởm đến mức nào chứ? Sao mà dám ngẩng đầu trong trường học được?”
Từng câu, từng chữ mà Chu Phi Phi nói ra, đều lạnh buốt như dao cắt vào tim, khiến tôi nổi da gà.
Còn Cố Hiển Dương thì mặt mày tái xanh như sắt:
“Tô Quân Nhã, cô khiến người ta phát ói!”
“Cô không phải muốn ly hôn à? Tôi đồng ý!”
“Nhưng loại đàn bà không biết liêm sỉ như cô không xứng được tôi ly hôn tử tế!”
“Cô chỉ xứng bị tôi đá văng ra khỏi nhà như một đống rác rưởi!”
Nói rồi, anh ta mặc kệ tôi vùng vẫy, không để tôi nói một lời nào, cũng không thèm nhìn đến tình trạng của tôi.
Anh ta cứ thế đẩy mạnh xe lăn của tôi ra khỏi nhà, đẩy thẳng đến cầu thang giữa tầng.
Cuối cùng, anh ta giơ chân đá mạnh vào lưng ghế xe lăn.
Tôi lăn lông lốc từ bậc thang cao mười mấy bậc xuống dưới…
06
Cú va đập quá mạnh khiến tôi bất tỉnh trong thời gian dài.
Khi tỉnh lại, máu đã làm mờ cả tầm nhìn của tôi.
Bản năng sinh tồn mạnh mẽ khiến tôi gắng gượng bò trở lại xe lăn.
Trên người tôi dính đầy vết bẩn, không có một phương tiện nào chịu dừng lại.
Tôi chỉ có thể lăn bánh chiếc xe lăn gần như nát vụn ấy, ngược gió lạnh, đi bộ hơn mười cây số trở về bệnh viện.
Vất vả lắm tôi mới quay lại được.
Tôi vừa định vào phòng bệnh để thay một bộ quần áo sạch, rồi nhờ y tá trực cấp cứu xử lý vết thương trên đầu,
nhưng vừa bước vào khu nội trú, cô y tá phụ trách phòng tôi đã mang hành lý ít ỏi cùng đồ dùng cá nhân, và cả hộp tro cốt của con gái tôi ra đặt trước mặt.
“Rất xin lỗi, cô Tô,”
“Bệnh viện vừa kiểm tra, thẻ ngân hàng cô dùng để chi trả viện phí và chi phí nằm viện đã bị đóng băng rồi.”
“Vì vậy, phiền cô hãy nhanh chóng rời khỏi bệnh viện
để tránh gây thêm những rắc rối không cần thiết sau này.”
Khoảnh khắc tôi đón lấy hộp tro cốt của con gái, nước mắt như muốn trào ra.
Nhưng trong mắt tôi đã khô cạn đến mức chẳng thể rơi nổi một giọt nước mắt nào nữa.
Tôi ôm hộp tro cốt của con gái rời khỏi bệnh viện.
Trên người gần như không còn đồng nào, tôi hoàn toàn không biết mình phải đi đâu, về đâu.
Tôi chỉ có thể dựa vào vài trạm cứu trợ và nhà tạm trú trong thành phố, mê man, vật vờ sống sót qua ba ngày.
Nghĩ lại thấy số phận đúng là trêu ngươi.
Tôi từng nghĩ rằng, khi đã thoát chết trở về, nhất định có thể đòi lại công bằng cho mình và con gái, khiến những kẻ đã làm tổn thương chúng tôi phải trả giá.
Thế nhưng sau một chuỗi hành động liều lĩnh như điên dại, đến cả chốn nương thân cuối cùng tôi cũng không còn nữa.
Tối khuya ngày thứ tư, tôi vẫn ôm chặt tro cốt con gái, lang thang khắp các con phố không mục đích.
Một nhóm thanh niên mặc đồ đen, đội mũ lưỡi trai bất ngờ kéo tôi vào một con hẻm tối.
Tôi ôm chặt hộp tro cốt, vùng vẫy kịch liệt.
Nhưng giữa đêm khuya tĩnh mịch, tiếng la hét và tiếng khóc của tôi bị nuốt chửng không một dấu vết.
Tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn đám người đó xé toạc quần áo mình, cả phần thân trên lộ ra, trần trụi và tủi nhục giữa khí lạnh buốt da buốt thịt.
07
“Trời đất! Đại ca, mau nhìn này! Con đàn bà này… không có chân!”
Kẻ đang xé váy tôi hét lớn một tiếng.
Tất cả bọn chúng lập tức ngừng tay.
Cả đám xúm lại nhìn phần thân dưới cụt lủn của tôi.
“Đại ca, giờ tính sao đây?”
“Lúc ra nhiệm vụ, chị Phi đâu có nói con nhỏ này bị cụt chân đâu!
Với tình hình này thì ảnh còn chụp nổi nữa không?”
Tên cầm đầu đảo mắt một vòng, nghiến răng, giậm chân, nói đầy cương quyết:
“Chụp! Đương nhiên là phải chụp!”
“Chị Phi nói rồi, chỉ cần bôi nhọ được con nhỏ này, thì tên ngu lắm tiền Cố Hiển Dương kia sẽ ly hôn ngay!”
“Chỉ cần bọn họ ly hôn, chị Phi sẽ có cơ hội danh chính ngôn thuận lên thay thế!
Đến lúc đó, toàn bộ tài sản nhà họ Cố sẽ nằm trong tay chị ấy, còn bọn mình sẽ được vào làm ở tập đoàn Cố thị!”
Nằm ngửa dưới đất, cơ thể gần như sắp ngừng thở, tôi nghe những lời đó mà không nhịn được bật cười lạnh một tiếng.
Cố Hiển Dương, anh đúng là ngu ngốc.
Hy vọng một ngày nào đó, khi biết được sự thật, anh sẽ không quá hối hận.
Sáng sớm hôm sau, những đoạn video và hình ảnh không thể nào xem nổi đã tràn lan khắp mạng.
Tôi bị vu oan là kẻ đang cho con bú mà đã đi quyến rũ đại gia, là người mẹ độc ác bỏ rơi con gái ruột của mình.
Từng con phố, từng ngóc ngách, từng bàn trà, quán ăn, tôi trở thành cái tên ai cũng phẫn nộ, ai cũng khinh bỉ.
Cũng may, tôi lúc này đã đủ tàn tạ, đủ tơi tả, đến mức chẳng ai nhận ra tôi chính là người phụ nữ ác độc, chuyên phá hoại gia đình người khác trong đoạn clip đó.
Thậm chí có vài cặp nam nữ đi ngang qua thấy tôi ăn mặc rách rưới, còn tiện tay dúi cho tôi tờ tiền một trăm.
Tôi bình thản dùng số tiền đó thuê một anh shipper tốt bụng, nhờ anh ấy mang hộp tro cốt của con gái, giấy chứng tử, và cả bản thỏa thuận ly hôn đã ký sẵn gửi đến tận tay Cố Hiển Dương.
Số tiền còn lại, tôi mua cho mình một chai rượu trắng và một vỉ thuốc kháng sinh.
Tôi nắm chặt hai thứ khiến lòng mình cảm thấy yên ổn ấy trong tay.
Đón ánh bình minh đầu ngày, tôi chậm rãi lăn bánh xe lăn, hướng về nghĩa trang nơi mẹ tôi yên .
08
Vừa mở mắt ra, Cố Hiển Dương đã thấy bản tin nóng nhất trên mục tin tức xã hội.
Nhân vật chính là Tô Quân Nhã.
Chỉ nhìn thấy cái tên thôi cũng đủ khiến anh ta nổi điên.
“Con đàn bà rác rưởi Tô Quân Nhã!” “Cô ta dám mang con gái tôi đi làm cái chuyện như thế?!”
Anh ta rút điện thoại ra, điên cuồng gọi vào số của tôi – số mà từ lâu tôi đã tắt máy.
Không gọi được, anh ta lập tức gọi cho phòng pháp chế của công ty, giọng đầy tức giận:
“Đúng! Đúng rồi! Tìm cho tôi luật sư ly hôn giỏi nhất trong ngành!”
“Tôi nhất định phải khiến Tô Quân Nhã ra đi tay trắng!
Cô ta cũng đừng hòng nhìn thấy con bé thêm một lần nào nữa!”
Chu Phi Phi đeo tạp dề, bước từ bếp ra với vẻ mặt hiền lành, bưng theo bữa sáng, giả vờ nhẹ nhàng an ủi:“Hiển Dương, đừng giận nữa mà.”
“Có khi Quân Nhã chỉ nhất thời hồ đồ thôi.
Đợi cô ấy về, hai vợ chồng ngồi xuống nói chuyện cho rõ ràng.”
Đúng lúc đó, chuông cửa vang lên.
Anh shipper tôi đã nhờ, rất đúng giờ, giao tận tay Cố Hiển Dương những thứ tôi gửi lại.
“Đây là đồ cô Tô nhờ tôi mang đến cho anh.” “Cô ấy nói… hy vọng anh sẽ làm tròn trách nhiệm của một người cha…”
Cố Hiển Dương cầm lấy hộp giấy với vẻ mặt nghi ngờ, vô thức mở ra xem.
Một tờ giấy chứng tử của con gái anh ta rơi ra.
Chỉ trong tích tắc, người đàn ông vừa mới thốt ra từng lời căm hận kia như phát điên mà lao ra khỏi nhà.